Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 264
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 264
Chúng Ta… Thành Thân Đi
“Nha đầu, chúng ta…… Thành thân đi?”
Sở Niệm sững sờ tại chỗ, thậm chí quên cả chớp mắt. “Cái, cái gì?”
Thương Sùng không tiếng động mà cười cười, sau đó tiếp tục hôn lên tai cô. Vừa ôn nhu hôn lên má cô, vừa dùng âm thanh vô cùng gợi cảm lặp lại lời nói của mình.
“Anh nói, chúng ta thành thân đi.”
Lúc hắn nói lần đầu, Sở Niệm thật cho rằng chính mình là nghe lầm. Nhưng đến lần thứ hai, thanh âm rõ ràng hơn so với lần đầu, cho nên… Cô không dám tin tưởng mà mở to hai mắt, nhìn về phía Thương Sùng. “Thương Sùng, anh xác định cái thành thân anh nói với cái thành thân em nghĩ là cùng một ý nghĩa không?”
“Đương nhiên là cùng ý nghĩa, bằng không thì còn có thể là gì?” Thương Sùng hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình nhìn có vẻ bình tĩnh một chút.
Buổi tối ngay khi hắn quyết ý muốn giết chết Ngôn Chi Thanh, thì nam nhân đang hít thở không thông cố gắng mở miệng.
Thương Sùng vốn tưởng rằng hắn sẽ giống như những yêu vật cấp thấp trước quỳ trên mặt đất, hướng chính mình xin tha. Nhưng mà thư sinh nhìn như nhu nhược kia lại ở trong tình huống sống chết trước mắt mà nói điều kiện với hắn.
Gã nói cho hắn biết, nếu gã chết đi thì kết giới ảo cảnh này sẽ thành một nhà lao chết, ngoại trừ gã ra thì cho dù là Hạn Bạt cũng căn bản không có biện pháp từ nơi này đi ra ngoài.
Tuy rằng hắn cảm thấy, chỉ cần là cùng Sở Niệm ở bên nhau, cho dù vĩnh viễn ở trong kết giới không ra ngoài được thì có sao đâu. Nhưng mà... thân là nam nhân, cũng không thể ích kỷ như vậy, không phải sao?
Cho nên, Thương Sùng liền vui vẻ tiếp nhận một yêu cầu khác của Ngôn Thanh Chi. Dù gì thì đây vẫn là điều hắn luôn tha thiết ước mơ.
Buồn cười nhìn Sở Niệm đã hoàn toàn ngây dại, Thương Sùng duỗi tay ôm cô vào lòng.
“Nha đầu, chẳng lẽ em không muốn cùng anh thành thân sao?”
“Đương nhiên không phải!” Sở Niệm khuôn mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng. “Anh cũng biết, em muốn gả cho anh hơn bất cứ thứ gì. Chẳng qua……”
“Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua chẳng lẽ anh không cảm thấy, kết hôn trong lúc này … rất kỳ quái sao?”
Hôn lễ là điều mà mỗi một cô gái từ nhỏ đến lớn đều kỳ vọng là một sự kiện trọng đại trong cuộc đời. Dù cho trước đây Sở Niệm không nghĩ mình sẽ tìm được người mình yêu, nhưng lúc còn bé cô cũng đã từng ảo tưởng đến hình ảnh khi mình mặc vào bộ váy cưới.
Áo cưới trắng thuần khiết như tuyết ban mai, trang điểm thật tinh xảo, nhẹ nhàng mà hoàn mỹ. Mái tóc dài đến eo được bới cao, hoặc buông lơi phía sau bờ lưng nhỏ bé. Mặc kệ là kiểu dáng nào, hình thức nào, ngày đó chính là ngày mà cô xinh đẹp nhất trong cuộc đời.
Chẳng qua…
Bước đầu tiên phải là một màn cầu hôn lãng mạn, khắc cốt minh tâm hay sao?
Trước mặt người mình yêu sâu đậm này, cô thực ra cũng không đòi hỏi hắn phải cầu hôn, phô trương lãng phí chút gì. Nhưng mà… chẳng lẽ chỉ cần một câu ‘chúng ta thành thân đi’, thế là xong sao?
Nghĩ đến đây, Sở Niệm không tự chủ được bặm môi.
Cô nhìn quanh gian phòng, dựa vào lòng ngực của Thương Sùng nói: “Thương Sùng, nếu chúng ta muốn kết hôn, cũng không nên là ở chỗ này không phải sao? Không có cảm động thệ hải minh sơn, thậm chí tới nhẫn cầu hôn cũng đều không có. Em cứ thế đáp ứng anh… chẳng phải tiện nghi cho anh quá sao?”
“Nha đầu, hiện tại là lúc nào. Chẳng lẽ em bắt anh quỳ xuống đất cầu hôn sao?”
Thương Sùng rất là bất đắc dĩ mà cười cười. “Em yên tâm, chờ sau khi chúng ta ra ngoài, anh nhất định trả cho em một lễ cưới hoàn hảo và lộng lẫy nhất.”
“Em có thể hỏi anh một vấn đề không?” Sở Niệm tựa hồ là nghĩ tới cái gì, mới vừa rồi còn hưng phấn đột nhiên chuyển biến.
Thương Sùng gật gật đầu, nói: “Em hỏi đi.”
“Nếu không phải muốn từ nơi này đi ra ngoài, anh hiện tại…… Thật sự nghĩ tới muốn cưới em sao?”
“Nghĩ tới.” Thương Sùng không tiếng động mà thở dài, rất là nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt Sở Niệm. “Trước kia có lẽ em cảm thấy, là em thích anh trước. Nhưng mà nha đầu, em không biết rằng ngay từ lần đầu gặp em thì anh đã yêu em rồi.”
“…… Không có khả năng, nếu lúc ấy anh đã thích em rồi sao không nói em nghe?”
“Đầu tiên bỏ qua thân phận của chúng ta, nhưng lúc đó em và Tô Lực đang bên nhau, nên anh cho rằng…”
Nghĩ đến lần đầu tiên vì việc Tô Lực ở cùng Sở Niệm làm mình tức giận, Thương Sùng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Hơi chua xót cong môi, Thương Sùng đem Sở Niệm ôm vào trong lòng ngực. “Lúc ấy đối với em nổi giận, thật sự không phải cố ý. Anh thừa nhận, đôi khi anh cũng sẽ rất hẹp hòi. Tới khi em nói em thích anh, anh thật sự mừng tới phát điên.”
“Lúc trước anh không có cách nào cưới em, kỳ thật cũng chỉ muốn tốt cho em. Anh yêu em như vậy làm sao lại không muốn cưới em chứ?”
Thương Sùng cúi đầu khẽ cắn chóp mũi Sở Niệm, sau đó nhìn cô cười đến híp cả mắt, thấp giọng hỏi: “Nha đầu, chúng ta thành thân đi. Tuy bây giờ chưa thể cùng em làm vợ chồng hợp pháp, nhưng mà danh nghĩa phu thê này Thương Sùng anh vẫn luôn muốn.”
Sở Niệm gật đầu, đưa hai tay lên vòng lấy cổ Thương Sùng. “Dù sao dù là trên mặt pháp luật hay trên danh nghĩa, anh đã bị Sở Niệm em đóng dấu sở hữu. Ngoại trừ em ra, sẽ không có ai có được quyền lợi này.”
“Ngoại trừ em ra, anh cũng không cho bất cứ ai có được quyền lợi này!”
……
Một hôn lễ không được tính là hôn lễ, nhưng lại làm cho cả hai người đều vô cùng hạnh phúc.
Đối với Thương Sùng mà nói, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, có thể cùng người mình yêu thành thân đã là việc khiến hắn mãn nguyện nhất trên đời rồi.
Tuy có chút vội vàng, không làm hắn vừa lòng lắm…nhưng mà… chỉ cần được ở bên cô thì về sau hắn sẽ bù cho cô một hôn lễ long trọng nhất, đẹp đẽ nhất trên thế giới này.
Nhìn nha hoàn của Ngôn Thanh Chi đem lại mũ phượng khăn quàng, nhìn Sở Niệm hạnh phúc ánh mắt lấp lánh ánh hồng, làm trong mắt Thương Sùng rốt cuộc có chút ý cười.
Hắn nhìn thật kỹ thư sinh đang bận rộn trong góc kia, lần đầu tiên hắn cảm thấy thư sinh này kỳ thật cũng là người đáng thương.
Tuy rằng ý nghĩ như vậy có chút không quá thích hợp, nhưng mà lần đầu tiên cảm thấy có cảm giác có người đồng cảnh ngộ, thật tốt.
Thương Sùng cởi ra bộ đồ tây màu đen, khoác lên người bộ đồ tân lang đỏ rực như lửa.
Dù hiện tại không có mái tóc đen dài như trước, nhưng khi hắn mặc xong vẫn làm cho Ngôn Thanh Chi sửng sốt nửa ngày.
“Thương tiên sinh, không nghĩ tới ngài mặc hỉ phục vào thế nhưng lại làm người ta kinh diễm tới vậy.”
Vẻ đẹp của Ngôn Thanh Chi giống như một đóa hoa huệ, vừa tươi mát lại vừa nhẹ nhàng. Nhưng sau khi Thương Sùng thay vào trang phục tân lang cổ đại, lại hoàn toàn mang đến cảm giác khác hẳn cho người khác.
Xem ảnh 1