Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 290
Editor: Meo_mup
Có Việc Nhờ Ngươi Giúp
Mặt đơ không cảm xúc lặp lại lời ban nãy, ngữ khí của Thương Sùng chẳng giống như đang muốn hỏi han thương lượng gì với Nhạc Du cả. [Editor: Meo_mup] [FB Meo_mup153]
Nhạc Du dường như cũng đã quen với thói quen lạnh lùng của hắn, cô ngoái đầu nhìn các bạn học khác đang nhìn mình, trầm mặc rồi mới gật đầu với hắn.
Nếu không phải vì Sở Niệm, Nhạc Du nghĩ chắc ngừoi đàn ông này sẽ không bao giờ tìm đến mình.
Sở Niệm không từ mà biệt một mình bay sang Pháp, lúc đó cũng giống như bây giờ.
Vài ngày trước, nhờ mình xin nghỉ học cho Sở Niệm, cũng giống lúc này.
Hai người này thật tính cách chẳng khác gì nhau, cứ thích thì xuất hiện, không thích thì biến mất.
Cho dù Thương Sùng vẫn chưa nói gì, nhưng mà... Nhạc Du ngồi lên ghế phụ đã mở miệng. "Thầy Thương, Niệm Niệm có chuyện sao?"
"Không có."Vì lúc trước hắn nói với Nhạc Du rằng Sở Niệm đi du lịch, nên hắn đành lựa lời, nói: "Em cũng biết nha đầu kia rồi, ở ngoài chơi đã đời, nên giờ cũng cần phải ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy bữa." [Editor: Meo_mup] [FB Meo_mup153]
"Em biết rồi, em sẽ xin phép nghỉ thêm mấy ngày cho bạn ấy, thầy cứ yên tâm."
Nhạc Du quả nhiên là người thông minh, dù không cần nói trắng ra thì cô ấy cũng có thể hiểu được lời hắn muốn nói.
Mặt hắn giãn ra, THương Sùng cười nhẹ nhìn Nhạc Du: "Nhạc Du, thật ra ngoài việc nhờ em xin nghỉ cho Niêm Niệm, tôi có việc muốn nhờ em giúp đỡ"
"Ơ..."
Thương Sùng đột nhiên khách sáo làm Nhạc Du ngồi cạnh bên sửng sốt sững sờ. Cố đè nén cảm giác nghi ngờ trong lòng, cô rũ mắt nhẹ nhàng nói: "Thầy cứ nói, chỉ cần làm được em sẽ đáp ứng."
"Vậy là tốt rồi." Thương Sùng cong môi. "Vì mấy hôm nay tôi tương đối bận nên tôi muốn nhờ em thời gian này sang chơi vời Sở Niệm nhiều chút hộ tôi."
Nhạc Du rõ ràng không nghĩ tới Thương Sùng gấp gáp nhờ mình chuyện này, mà còn dùng khẩu khí thận trọng như vậy nhờ mình một việc mà mình nên làm. Người đàn ông này... yêu Niệm Niệm bao nhiêu cơ chứ!
Không hề do dự, Nhạc Du gật đầu. "Thầy Thương, em biết nên làm thế nào."
"Vậy là tốt rồi. Như vậy tôi cũng yên tâm."
Tảng đá lớn treo trong lòng đã được gỡ bỏ, Thương Sùng lúc này cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nghiêng người kéo dây an toàn nói với Nhạc Du: "Giờ cũng sắp tới 5 giờ rồi, hay tôi đưa em về nhà ăn cơm đã?"
Nhạc Du lắc đầu, tuy rằng lúc này làm vậy cũng không đúng lắm, nhưng cô cho rằng không phải vì mình giúp Thương Sùng mà hắn phải đưa cô về nhà. Cô lễ phép cười với hắn:
"Cảm ơn ý tốt của thầy, chẳng qua tài xế nhà em sắp tới rồi."
"À, vậy sao?..." Thương Sùng nhẹ nhàng cười, cũng không miễn cưỡng Nhạc Du mà chào tạm biệt.
Dường như chợt nghĩ ra điều gì, Nhạc Du đã bước một chân ra khỏi xe bỗng nghe hắn nói
"Nhạc Du, nếu Sở Niệm hỏi sao tự nhiên em tìm cô ấy, thì em nói với cô ấy là do em nhớ cô ấy nhé, được không?"
"Ơ? Thầy Thương, ý thầy là..."
"Giống như em suy đoán thôi, tôi không hy vọng em nói với cô ấy việc hôm nay tôi tìm em.:
Nhạc Du cau mày, dù biết mình không nên nhiều chuyện, nhưng mà... cô trầm mặc rồi cũng dẹp nghi vấn trong lòng sang một bên. Cô nhìn đôi mắt đen như mực của Thương Sùng, trên mặt cô đầy biểu cảm buồn bực không rõ nguyên do.
"Vì sao? Em cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, thầy cũng chỉ muốn tốt cho Niệm Niệm thôi mà."
"Muốn tốt cho cô ấy, nhưng cũng không cần để cô ấy biết mà, đúng không?" Thương Sùng đảo mắt, vân đạm khinh phong đáp.
"Nói là vậy... nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà. Cứ theo lời tôi mà làm đi." Thương Sùng đặt tay lên vô lăng, khởi động máy nhăc nhở Nhạc Du nên rời đi.
Nhạc Du cũng không phải hồ đồ, nếu như hắn đã nói tới vậy rồi, thì mình cũng phải rời đi thôi.
Cô nhanh tay đẩy cửa xe, bước ra, Nhạc Du cúi đầu chào Thương Sùng rồi nhìn hắn rời đi.
Tuy nói chuyện ngắn ngủi không tới hai mươi phút, nhưng cô cũng đã cẩn thận mà nhìn ra được vấn đề.
So sánh hiểu biết của mình về Sở Niệm và Thương Sùng, tình yêu của bọn họ trong mắt nhìn của người thường đều không chân thật, nhưng rõ ràng cả hai người đều dùng hết toàn bộ tâm tư để giành cho đối phương.
Nếu Sở Niệm thật sự vì mệt mà không đi học, như vậy... luc này Thương Sùng hẳn là không nên đi làm bất cứ chuyện gì khác.
Có chút không hợp lý, chẳng lẽ... quan hệ của bọn họ có vấn đề gì sao?
Cô cau mày, trầm tư một lúc rồi mới quay sang vẫy tay với tài xế ở bên kia đường, chờ xe lại rồi cô khom lưng ngồi lên ghế sau.
Chú Lý lái xe nói: "Tiểu thư, vừa rồi chủ tịch và phu nhân gọi điện tới nói ở nhà đã nấu các món tiểu thư thích rồi, hy vọng tiểu thư nhanh về nhà."
"Chú Lý, phiền chú gọi cho ba mẹ nói là con không về."
Chú Lý là tài xế của nhà Nhạc Du, tuy là thân phận chủ tớ, nhưng trong lòng cô đã sớm đem người đàn ông trung hậu và thành thật này coi như trưởng bối trong nhà.
Đang chăm chú lái xe, khi nghe Nhạc Du nói vậy chú Lý có chút kinh ngạc. Ông vốn biết tiểu cô nương này vốn không phải là người tùy hứng, không nghe lời người nhà.
Chú có chút khó xử mà mím môi, nói: "Tiểu thư Nhạc Du à, cô có việc gì phải làm ư? Cô cũng biết chủ tịch và phu nhân..."
"Con biết," Nhạc Du khẽ thở dài, trong lòng dù áy náy với ba mẹ, nhưng mà... "Chú Lý, hiện tại thực sự con có việc quan trọng phải làm. Con tin là ba mẹ sẽ hiểu con mà."
"... được rồi, vậy theo ý con."
"Cảm ơn chú Lý."
...
Từ sau khi rời khỏi cửa sổ nhà Sở Niệm vào buổi sáng hôm đó tới giờ Thương Sùng chưa hề nghỉ ngơi.
Toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt vào việc tìm kiếm Tử Lam Sam và S, hắn hiểu rõ, hai trái bom hẹn giờ sống thêm một ngày thì sẽ nguy hiểm thế nào.
Mình đã khiến Sở Niệm phải đối mặt với cái chết một lần rồi, nên lúc này, Thương Sùng phải dùng hết nănng lực để tìm được bọn chúng trong thời gian ngắn nhất!