Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 333: Ngỡ rằng ‘giấc mơ thành hiện thực’
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một con số loanh quanh lòng vòng xuất hiện trên bàn vẽ, dù cả bốn người xem không hiểu, nhưng vẫn khiến Đào Phỉ cười cười.
Trịnh Nam khinh thường cười lại, sau đó tự mình nói ra yêu cầu. Bút tiên vẫn vẽ số trên mặt bàn, đơn giản coi như không nhìn Trịnh Nam vào mắt.
Có chút quẫn bách cau mày, Trịnh Nam xem đáp án xong mở miệng hỏi đầy nghi ngờ:
“Đào phỉ, Ngươi xác định bút tiên linh nghiệm sao? Làm sao mà trả lời vấn đề không phải vẽ vòng tròn thì vẽ nét như vậy chứ!”
Đào Phỉ trước kia cũng chưa từng chơi cái này, trong lòng tuy rằng cũng có nghi vấn, nhưng mặt ngoài vẫn là trầm mặt, nói: “Linh hay không linh, chơi xong chẳng phải sẽ biết sao! Tui cũng chưa nóng vội, bà gấp cái gì!”
Hung dữ trừng mắt nhìn Trịnh Nam, Đào Phỉ lại mỉm cười quay sang Thích Tiểu Vi vẫn luôn im lặng bên cạnh: “Tiểu Vi, đến lượt bà. Đừng lo lắng, nếu thật sự không được thì mai lại nghĩ cách.”
Thích Tiểu Vi ngồi ở trên sàn nhà ncảm thấy chuyện này có chút cổ quái, nhưng dưới ánh mắt chờ đợi của Đào Phỉ, cô vẫn gật đầu, nhắm hai mắt lại. “Bút tiên bút tiên, ta muốn biết như thế nào mới có thể làm Điền Húc thích ta?”
Không thể tưởng tượng được, mọi việc liền bắt đầu ngay tại phút giây này. Bút chì vẫn luôn bất động sau khi nghe vấn đề của Thích Tiểu Vi, bắt đầu lặng yên chuyển động. Một phút sau, những chữ xiên xẹo xuất hiện trên bàn.
“Ngươi muốn làm cho Điền Húc cùng ngươi ở bên nhau sao?”
Bốn người đồng thời bị dọa, Tiểu Lộ nhát gan thậm chí thiếu chút nữa rút tay đang cầm trên bút chì lại.
Cũng may Đào Phỉ phản ứng kịp thời, quát khẽ Tiểu Lộ một tiếng. Mím môi, cô ý bảo Thích Tiểu Vi tiếp tục hỏi.
Da đầu rét lạnh, Thích Tiểu Vi hiện tại thật đúng là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cô cắn môi dưới, hít sâu một hơi. “Đúng.”
“Sẽ chấp nhận trả giá gì?” Bút chì lại một lần di động, không đến trong chốc lát mấy chữ liền ở bàn vẽ hiển hiện ra.
“Chỉ cần Điền Húc có thể thiệt tình yêu ta, ngươi muốn cái gì, ta cũng cho ngươi.”
Điều kiện trao đổi như vậy rõ ràng đã dọn sẵn đường cho ngày sau, chỉ tiếc lúc đó các cô không biết được điều chờ đợi mình sau này là gì.
Bút chì chậm chạp chưa động, làm bốn người đều có chút không thể hiểu được. Một trận gió lạnh thổi qua, ngọn nến trắng… tắt.
Tiểu Lộ khủng hoảng tiếng thét chói tai khiến các phòng khác trong ký túc xá phá cửa lao vào, đèn bật lên, mọi việc vừa rồi coi như chưa từng phát sinh.
Trò chơi Bút Tiên bị gián đoạn ngoài ý muốn làm Tiểu Lộ và Thích Tiểu Vi đều có chút sợ hãi, các cô nằm trên giường, một đêm trắng không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Thích Tiểu Vi liền hỏi Đào Phỉ về việc gián đoạn bút tiên. Trịnh Nam tuy không hề hé răng hay có phản ứng gì nhưng trong lòng kỳ thật cũng có chút lo lắng.
Đào Phỉ cũng không biết chuyện đã xảy ra như vậy nên xử lý như thế nào, bất quá nhìn kết quả bút tiên trả lời mình hôm qua thì chắc việc cũng chẳng có gì đáng lo.
Lung tung qua loa lấy lệ ném cho các cô gái một đống lý do xong rồi các cô quay sang trang điểm rồi ra khỏi ký túc xá đi học.
Ngôi trường rộng lớn là trường quý tộc nổi tiếng tại Mộ Thành, không nói tới diện tích lớn cỡ nào, chỉ nhìn hàng ngô đồng Pháp hai bên đường đều khác hẳn so với những nơi khác trong Mộ Thành.
Xem ảnh 1
Tiếng chuông vào học vang lên như cũ, Thích Tiểu Vi và cả bọn gặp Điền Húc.
Nam sinh cao ngạo lạnh lùng, mặc áo sơ mi đơn giản nhưng làm người nhìn đều có cảm giác tươi mát như gỗ mới, quần tây đen dài làm cậu trông thật cao ráo kiên cường.
Cậu ta như đang đợi ai, sách trên tay đã bị uốn cong lại.
Đào Phỉ ồn ào huých vai Tiểu Vi, khẽ cười nói:
“Tiểu Vi, bà nói coi bạch mã hoàng tử của bà… có phải đang đợi bà không?”
Tiểu Lộ che miệng cừoi, khuôn mặt nhỏ thẹn thùng lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Trịnh Nam đứng bên chán ghét nhìn Đào Phỉ chân chó, giữ chặt lấy cánh tay Tiểu Vi, ý tứ đơn giản rõ ràng.
Từ lúc quen biết đến giờ, chuyện thế này xảy ra như cơm bữa, Thich Tiểu Vi bất đắc dĩ thở dài, mắt vẫn đặt trên người Điền Húc đang cách mình chỉ gần hai trăm mét kia.
Không quan tâm tới Đào Phỉ và Trịnh Nam cãi nhau, Điều Húc quay đầu, một nụ cười ôn nhu có chút kích động xuất hiện trước mắt Thích Tiểu Vi.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, cho rằng mình đã nhìn lầm.
Không kịp suy nghĩ thêm, thì người con trai ấy đã hướng về phía các cô đi tới.
Tiểu Lộ khiếp sợ bưng kín miệng, mới vừa còn khí thế ngất trời Đào Phỉ cùng Trịnh Nam cũng đồng thời thối lui sang một bên.
Trước đây khinh thường tới liếc nhìn cũng không buồn liếc nhìn, còn giờ thì lại ôn nhu thâm tình, Điền Húc thật đúng là có biến hóa long trời lở đất.
Vẻ thâm tình này trong chốc lát lại khiến Thích Tiểu Vi trong chốc lát trở thành tiêu điểm của các học sinh trong trường. Hạnh phúc đột nhiên ập tới làm cô thật sự cho rằng… bút tiên hiển linh.
Trừ việc đôi khi Điền Húc cười rất cổ quái, thì Thích Tiểu Vi coi như đạt thành tâm nguyện, mỗi ngày đều như chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, ngọt ngào tới không thể hình dung.
Ba ngày gắn bó keo sơn làm cô cảm thấy mộng đẹp trở thành sự thật, nhưng sau hoàng hôn ngày thứ tư, ác mộng của Thích Tiểu Vi chính thức kéo tấm màn che bước ra.
Vốn đã bàn bạc hôm sau đi chơi thì Điều Húc bị phát hiện chết trên giường trong ký túc xá. Không có vết thương, không có trúng độc. Đôi mắt trừng cực đại, sắc mặt xanh đen.
Nghe nói cảnh sát tới dọn thi thể đều bị dọa không nhẹ, cũng may Trịnh Nam cùng Đào Phỉ kéo Thích Tiểu Vi lại, nên cô mới tránh được một màn khủng bố như vậy.
Vốn dĩ cho rằng cứ thế có thể thiên trường địa cửu, nhưng không nghĩ tới mọi thứ tới quá nhanh mà đi cũng quá nhanh.
Thích Tiểu Vi liên tục khóc hai ngày, cơm cũng không ăn, đôi mắt sưng to, sắc mặt tái nhợt thật đúng là giống như người sắp chết.
Trịnh Nam cùng Đào Phỉ đều gấp đến dậm chân, chỉ là… Tiểu Lộ vốn trước kia trong ký túc xá luôn là người nhiệt tình nhất, lúc này đây lại thay đổi giống như một người khác.
Chẳng những không quan tâm chút nào Thích Tiểu Vi chết sống ra sao, Tiểu Lộ còn thậm chí thường xuyên nhìn cô cười lạnh.
Sự vô cảm này làm người khác thấy lạnh cả người. Đôi khi, ban đêm có khi cô còn ngồi ở mép giường Thích Tiểu Vi.
Mấy ngày sau ai cũng cho rằng Tiểu Lộ trúng tà, nhưng nhìn ánh mắt hồn nhiên của cô, Đào Phỉ và Trịnh Nam có chút hồ đồ.
Vốn dĩ ký túc xá có một người khóc suốt ngày đã đủ phiền toái, hiện tại thêm một Tiểu Lộ tinh thần không ổn định.
Cũng kỳ quái giống như Điền Húc, đêm ngày thứ ba, Tiểu Lộ đứng bên cửa sổ nhảy xuống…
Tiếng cơ thể va chạm với mặt đất làm cho cô trông giữ ký túc xá cũng bị dọa đến chân mềm nhũn la hét chói tai rồi nghiêng ngả chạy đi gọi điện thoại báo nguy.