Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 337: Cháu gái mất tích
Như có như không thở dài, Thương Sùng đem dập thuốc, ném vào thùng rác.
Không phản ứng với việc Vương Lượng muốn vì hắn tẩy trần, Thương Sùng cầm lấy chìa khóa xe từ tay Cẩm Mặc, đuổi Hoa Lệ xuống xe nghênh ngang rời đi.
Không thể hiểu được bị đá xuống xe, không thể hiểu được mình còn không được nói một câu cùng chủ nhân. Hoa Lệ ủy khuất đứng tại chỗ ảo não la lên một tiếng, sau đó liền hùng hổ túm cánh tay Cẩm Mặc, chạy ra đường cái.
“Các ngươi… Các ngươi đây là muốn làm gì đi?” Vì muốn cùng Thương Sùng tẩy trần, hắn đã xin nghỉ một ngày rồi đó!
Vương Lượng đứng tại chỗ vô tội nhìn Hoa Lệ đang tức giận, hắn cho rằng hắn mới là người vô tội nhất được không?
“Tìm anh hai ta!” Hoa Lệ tức giận trừng mắt nhìn Vương Lượng, khom lưng ngồi vào xe taxi.
“Ta cũng đi.” Vương Lượng nhíu mày, hôm nay là sao đây chứ.
“Ngươi liền ở lại đây đi, có chuyện gì, ta sẽ cho gọi điện.” Cẩm Mặc kéo Vương Lượng lại, ý bảo hắn nên ở lại tuyến sau.
Bị quả quyết cự tuyệt, Vương Lượng còn đang hoảng hốt, tiếng ô tô rồ máy đã vang lên.
Hắn dậm chân, đuổi theo vài bước. Nhìn Cẩm Mặc ở trong xe còn quay đầu lại nhìn mình, la lớn: “Ngươi chơi ta hả Cẩm Mặc?”
Gọi điện thoại cho hắn? Cẩm Mặc có lưu số điện thoại hắn sao?!
…
Tối hôm đó sau khi chia tay cùng Sở Niệm, bọn họ đang đứng nơi đây.
Quật cường quay đầu đi như vậy, Thương Sùng nhớ lại, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Bất động thanh sắc phóng thả ra một chút khí của bản thân, Thương Sùng phất tay, hạ một kết giới ở bên ngoài.
Bà nội đang ở trong nhà sốt ruột thì cảm nhận được hơi thở của Thương Sùng liền từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy ánh sáng mặt trời bị ngăn cách bên ngoài, bà thừa nhận, người đàn ông này cẩn thận hơn bà tưởng tượng rất nhiều.
Ngày đó buổi tối cùng Tử Lam Sam quyết đấu, thật sự bà đã tiêu hao quá nhiều tinh lực. Tuy rằng hiện tại đã trở thành quỷ tiên, nhưng nếu ánh mặt trời chiếu vào vẫn có hại cho cơ thể bà.
Quy củ cúi người hành lễ với Thương Sùng, bà bộc lộ ý cảm kích. “Thương tướng quân tới tìm ta, là có chuyện gì sao?”
“Ừ.” Thương Sùng ngước mắt nhìn cửa sổ phòng Sở Niệm, hỏi: “Niệm nhi hiện tại ở nhà sao?”
“Không có.” Nãi nãi có chút lo lắng nói: “Quỷ tiết vừa giải quyết xong, nha đầu kia liền nhốt mình ở trong phòng. Không ăn không uống không nói lời nào, đến chiều nó ra ngoài lúc nào thì ta… ta cũng không biết.”
Thương Sùng nhíu mày, nhìn về phía bà. “Không biết cô ấy ra ngoài khi nào? Ý của ngươi là nói, từ ngày hôm qua tới giờ cô ấy vẫn không về nhà?”
“Đúng vậy, đêm qua ta đi tìm con bé một vòng, nhưng mà… dường như Niệm Niệm cố tình giấu đi linh lực của mình.”
Đuổi ma thế gia ngoại trừ việc có linh lực truyền thừa cường đại, thì cảm ứng trên dòng máu cũng cực kỳ mạnh.
Tuy rằng bà đã chết rồi nhưng vẫn lợi dụng cảm ứng thì ngày thường cũng phát hiện được Sở Niệm đi đâu. Nhưng không ngờ mới chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, làm sao mà cháu bà… đã không thấy tăm hơi đâu!
Rất là nôn nóng nắm chặt bàn tay, bà thỉnh cầu Thương Sùng: “Tướng quân, ngài có thể hay không giúp ta đi tìm xem Niệm Niệm? Ngài cũng biết hiện tại con bé mà biến mất, là có bao nhiêu nguy hiểm.”