Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 340: Nhớ kỹ lời ta nói
Người như vậy thông thường tâm đều thực cứng, bọn họ tựa như một cây kiếm hai lưỡi, có thể bị ngươi lợi dụng, cũng tùy thời sẽ cắt tay ngươi, làm ngươi máu chảy không ngừng, thậm chí là đổ máu mà chết.
Đoán không ra, nghĩ không ra, làm ngươi không có cách nào phán đoán được bọn họ trong lòng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.
Những thứ không thể nắm giữ đều có tính nguy hiểm, nếu có lựa chọn đường sống, Thương Sùng cũng không muốn lưu quả bom hẹn giờ Thư Tiếu Nhi này bên người.
Bên tai là tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà, Thư Tiếu Nhi rời đi, cuối cùng có thể làm Thương Sùng thả lỏng một ít. Nhắm mắt lại dựa vào sô pha, trên mặt hắn nét mỏi mệt chậm rãi lộ ra.
Cẩm Mặc trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng thấy chủ nhân như vậy, hắn vẫn thở dài, sau đó rót máu vào chiếc cốc chân dài đưa tới trước mặt Thương Sùng. “Chủ nhân.”
Thương Sùng nhận ly nhấp một ngụm.
Chất lỏng nhiễm hồng môi hắn, Thương Sùng xoa Thái Dương đang căng phồng, mắt nhìn phía trước. “Cẩm Mặc, ngươi cũng cảm thấy ta lưu lại Thư Tiếu Nhi là tự tìm phiền toái sao?”
Không phải sao…
Trong lòng tuy rằng sớm có định luận, nhưng Cẩm Mặc vẫn cau mày, lắc lắc đầu. “Chủ nhân làm như vậy, nhất định là có ý riêng.”
“Haizz.” Thương Sùng thở dài, nhìn về phía lầu trên. “Nếu Hoa Lệ có thể có một nửa phần tâm tư của ngươi, ta cũng không đến mức phiền lòng như vậy.”
Hắn vô cùng đau đầu, áp chặt tay lên trán, Thương Sùng đứng dậy. “Ngươi chút nữa đi xem Hoa Lệ, chờ khi nào con bé cảm thấy tốt hơn thì đưa tới phòng ta, ta có chuyện muốn bàn cùng hai người.”
“Dạ, chủ nhân.” Hôm nay chủ nhân tựa hồ có chút cổ quái, từ đoạn đối thoại ban nãy cùng Thư Tiếu Nhi, Cẩm Mặc suy đoán ngọn nguồn có thể là từ Sở Niệm.
Rất là đau lòng ở thở dài trong lòng, Cẩm Mặc xoay người, đi theo phía sau Thương Sùng, lên lầu.
…
Ban đêm nhiệt độ không khí rõ ràng thấp hơn rất nhiều so với ban ngày, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày, thật đúng là làm người trở tay không kịp.
Sau khi cùng Thích Tiểu Vi thương lượng đối sách, Sở Niệm ở trong phòng hạ kết giới. Mọi việc đã an bài ổn thỏa, giờ chỉ có thể đợi mà thôi.
Trong bóng đêm Thích Tiểu Vi sợ hãi cực kỳ, từ ngày Điền Húc chết đi tới giờ, cô sinh ra sợ hãi những đồ vật màu đen.
Cuộn tròn thân thể gầy yếu ở trên giường, Thích Tiểu Vi túm lấy cánh tay Sở Niệm, nhịn không được run bần bật. “Sở Niệm, chúng ta làm như vậy… Thật sự có thể làm ta sống sót sao?”
Hai ngày làm bạn, làm quan hệ giữa Thích Tiểu Vi cùng Sở Niệm thân cận hơn rất nhiều. Tuy rằng chưa tới mức tri tâm tri kỷ, nhưng cũng không còn ra dáng đại tiểu thư khiến người ta đau đầu.
Chỉ là tới lúc mấu chốt này rồi mà Thích Tiểu Vi còn hoài nghi chính mình…
Sở Niệm thở dài, cau mày lạnh giọng đối nàng nói: “Tiểu vi, nếu ngươi còn muốn sống thì những lời nói như vậy, không cần nói lại tới lần thứ hai!”
Cũng không thể trách Sở Niệm chuyện bé xé ra to, chỉ cần một chút không tin tưởng có thể đoạt mạng Tiểu Vi vào lúc này.
Đuổi ma nhân cùng cố chủ quan hệ trước nay đều là tin tưởng lẫn nhau, chỉ có như vậy, đuổi ma nhân mới có thể hết lòng bảo hộ khách của mình.
Mạo muội tín nhiệm một người xa lạ là không dễ dàng, nhưng là vì mạng sống, không ai lại không biết phân rõ nặng nhẹ vào lúc này!
Bên tai là tiếng vang như có như không của Truy Hồn Linh, Sở Niệm nhíu mày, gằn từng chữ một đối Thích Tiểu Vi nói: “Tiểu Vi, cô nhất định phải nhớ kỹ những lời ta đã nói lúc ban chiều. Mặc kệ chút nữa thấy cái gì, nghe thấy cái gì, đều không được phép bước xuống giường nghe không!?”