Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trịnh Anh nhìn xung quanh, những người đang nhìn hai người nói chuyện lập tức dời mắt đi chỗ khác, giả bộ như không thấy gì.
Lãnh Táp đứng lên, nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc, tối nay chỉ sợ không có thời gian nói gì với cô đâu.” Sao cô lại cho rằng tôi phải ngồi tiếp chuyện cô nhỉ?
Thấy cô định đi, Trịnh Anh nôn nóng đứng lên muốn kéo cô lại, Lãnh Táp lập tức lùi về sau bốn, năm bước.
“Cô Trịnh này, tôi khuyên cô cẩn thận bụng mình, đừng có cù cưa lôi kéo như thế. Nếu không xảy ra chuyện gì, tôi không đền nổi đâu.”
Mặt Trịnh Anh lập tức đỏ bừng, dù sao cô ta cũng là thiếu nữ mới hai mươi tuổi, cũng không phải không biết chuyện mình làm đáng bị người ta phỉ nhổ thế nào.
Trịnh Anh ủ rũ nói: “Cô Lãnh, dù có thể nào thì cô cũng nhất định không tha thứ cho chúng tôi ư?”
Lãnh Táp đáp: “Cô Trịnh nghĩ nhiều rồi, nếu các người cảm thấy chuyện mình làm không có gì thẹn với lương tâm thì cần gì cứ nhất định phải bắt người khác tha thứ chứ? Các người có quyền muốn làm gì làm, người khác cũng có quyền không muốn tha thứ thì thôi, mong cô Trịnh đừng làm khó người khác nữa.”
“Nhưng chúng tôi không cố ý...”
Lãnh Táp cười nhạo: “Thế ý cô Trịnh là các vị uông say nên làm bừa à?”
Mặt Trịnh Anh đỏ bừng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Lãnh Táp lắc đầu, khẽ thở dài: “Nếu đã vậy... tôi khuyên cô Trịnh mau đi báo cảnh sát đi thôi.”
Ồ? Tại đám người nghe lén lập tức dựng thẳng đứng.
Trịnh Anh hơi xấu hổ: “Cô... cô nói gì vậy chứ?”
Lãnh Táp nói: “Dù cô Trịnh không phải sinh viên khoa Y nhưng tốt xấu gì cũng có thường thức chứ, đúng không? Nếu là say rượu thật... thì chẳng làm ăn gì nổi đâu. Còn nếu có thể “không làm chủ được mì với cô, tôi cho rằng hắn chắc chắn cố ý mượn rượu... ấy ấy. Thời buổi này loạn lắm, nhiều người xấu, con gái thì phải biết bảo vệ mình.”
“Khụ khụ khụ!” Trong một góc khuất ở phòng khách truyền ra mấy tiếng ho khan đè nén.
“Không phải... Cô, cô..” Lúc này, Trịnh Anh muốn khóc thật rồi. Lãnh Minh Nguyệt quả thực là đồ điên không thể nói lý, không ngờ lại hoàn toàn không cho cô ta chút mặt mũi nào như thế.
Sự tình đã thành kết cục đã định, sớm muộn gì sau này hai người họ cũng phải sống chung dưới một mái nhà. Phó Phượng Thành đã là người tàn tật, sau này Lãnh Minh Nguyệt có thể trông cậy vào ai ở nhà Phó được chứ? Giờ mọi người vui vẻ với nhau một chút, sau này vào nhà họ Phó rồi có thể sống chung hòa thuận chẳng phải đẹp cả đôi đàng hay sao?
Thế mà cô gái này lại chẳng hề quan tâm, còn làm khó mình, chẳng lẽ cô ấy thật sự bất chấp tất cả, không để bụng cái gì hay sao?
Chỉ cần nhìn vào mắt Trịnh Anh thôi là Lãnh Táp cũng biết cô ta đang nghĩ gì, thầm nghĩ trong lòng: “Chính cô trước khi lên sân khấu không tìm người tập thoại trước đã vào diễn luôn, còn trách tôi à?”
Lãnh Táp hơi nghiêng người về phía Trịnh Anh, vươn một ngón tay khều cằm cô ta, hạ giọng nói: “Cô muốn xấu mặt hay danh dự cũng không liên quan tới tôi, nhưng mà... Muốn trèo lên đầu tôi để diễn muốn tôi diễn kịch cùng cô ấy à, cô có trả nổi tiền cát-xê không?”
Sau khi nói xong, cô lập tức lùi lại, xoay người ung dung rời đi.
Trịnh Anh lùi về sau một bước, ngã ngồi xuống sô pha, nhìn thoáng qua những ánh mắt đánh giá xung quanh, chỉ hận không có một cái lỗ để mình chui xuống đất ngay bây giờ.
“Phó Đại, cô vợ tương lai này của cậu quá đáng thật đấy.”
Tại một góc khuất trên lầu hai vừa hay chứng kiến được hết toàn cảnh dưới sảnh lớn, ở đó có hai người đàn ông đang đứng và một người ngôi. Tiêu Dật Nhiên mặc đồ tây màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, cầm một ly rượu vang đỏ, đứng dựa vào lan can lâu hai cười nói: “Này, Thiếu Minh, câu cuối của cô ấy là gì đây?“.
Từ Thiếu Minh nhìn thoáng qua Phó Phượng Thành, thấy anh không phản đối mới thản nhiên lặp lại câu cuối cùng mà Lãnh Táp vừa nói.
“Cô Lãnh nói “Cô muốn xấu mặt hay danh dự cũng không liên quan tới tôi, nhưng mà... Muốn trèo lên đầu tôi để diễn trò, muốn tôi diễn kịch cùng cô ấy à, cô có trả nổi tiên cát-xê không?“.” Không sai một chi Người đàn ông tắt tiếng, hồi lâu sau mới không nhịn được bật cười: “Sao cô vợ tương lai này của cậu lại tham tiền thế? Tôi cảm thấy cô ấy còn xứng đôi với Vệ Trường Tu hơn đấy.”
“Tiêu Dật Nhiên, câm miệng.” Phó Phượng Thành lạnh nhạt nói.
Tiêu Dật Nhiên nhún vai: “Được thôi, không nói là được chứ gì. Này này, cô ấy đi đâu thế? Chúng ta đi theo xem đi.”
“Cút ngay.” “Táp Táp.”
Ba người Bạch Hi vốn ngôi ở bàn trong một góc vườn hoa uống nước, thấy Lãnh Táp đi tới, An Lucy lập tức vui vẻ vẫy tay gọi. Lãnh Táp đi tới: “Các cậu đến lúc nào thế?”
Tống Toàn chỉ về một phía biệt thự: “Vừa mới tới, nhà tớ ở gần đây, Hiểu Hiểu và Hi Hi qua nhà tới ngồi chơi một lát rồi bọn tớ cùng đến.” Bạch Hi kéo Lãnh Táp ngồi xuống, ngoảnh đầu nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói vừa rồi Trịnh Anh đến gặp cậu à?”
“Sao vậy?” Lãnh Táp hơi bất ngờ, cô vừa mới ra ngoài thôi mà ba người này đã nhận được tin tức rồi.
An Lucy cũng cúi đầu, khẽ cười: “Toàn bộ vũ hội đều nhìn chằm chặp vào hai người các cậu đây, Trịnh Anh tìm cậu, có ai mà không biết chứ? Cô ta tìm cậu làm gì thế? Xin lỗi à?” Mắt Bạch Hi sáng rực: “Cô ta đồng ý đền cho cậu ba viên đá quý kia à?”
“Đá quý nào thế?” Tống Toàn và An Lucy đồng thời nhìn về phía Bạch Hi.
Bạch Hi kéo hai người thì thầm một hồi, Tống Toàn nhìn về phía Lãnh Táp với vẻ mặt một lời khó nói hết: “Một triệu hai? Cậu cũng dám đòi thật đấy.”
“Là cô ta nói trước mà.” Lãnh Táp đáp: “Đáng tiếc, Phó Ngọc Thành lại không xứng với cái giá này.”
Nếu có một vị hôn phu có thể bán được một triệu hai, khéo cô phải bán tới mấy lần ấy chứ. Liêu Vân Đình nghiên cứu máy bay cần rất nhiều lần mười nghìn, một triệu hai là đủ cho cô mở một xưởng chế tạ tô rồi. Còn về... À mà thôi, tạm gác sang một bên đã. Dù là thời buổi nào thì tự chế tạo súng đạn đều là phạm pháp.
Tống Toàn hơi lo lắng: “Cậu không cho Trịnh Anh mặt mũi như thế, liệu bà Phó có bất mãn với cậu không? Tớ nghe nói... bà Phó rất thích Trịnh Anh.”
Quan trọng nhất là, Lãnh Táp và Trịnh Anh ầm ĩ quá mức cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu cho nhà họ Phó, nhà họ Phó hẳn là muốn Lãnh Táp và Trịnh Anh giảng hòa với nhau, ít nhất bề ngoài cũng phải tỏ ra l thuận vui vẻ với nhau.
Lãnh Táp thở dài: “Muộn rồi, vốn đã có ý kiến với tớ.”
Ngày đó ở trung tâm thương mại, cô làm bẽ mặt Phó Ngọc Thành và Trịnh Anh, không bao lâu sau bà Phó đã cho người tới nhà họ Lãnh cảnh cáo cô rồi.
An Lucy và Bạch Hi cũng tỏ vẻ lo lắng, còn chưa vào cửa đã đắc tội với mẹ chồng tương lai, sau này sẽ không dễ sống chút nào.
Lãnh Táp bưng đồ uống trước mặt lên nhấp một ngụm: “Không cần lo lắng, tớ cũng không sống ở nhà họ Phó đâu. Mọi người biết trong lòng là được, âm ĩ quá mức cũng chả ra làm sao.”
Tống Toàn thở dài: “Mà tớ vẫn không hiểu, sao Phó Đốc quân lại có thể nghĩ ra cái bài cho cậu và cậu cả Phó kết hôn với nhau chứ?”
Cho dù nhà họ Lãnh không muốn từ hôn thì cũng không thiếu cách giải quyết, vốn dĩ chỉ là một mối hôn nhân bị người bàn tán giờ lại trở thành hai mối.
Bạch Hi nói: “Cái này quá dễ hiểu còn gì? Phó Đốc quân sợ con trai mình không lấy nổi vợ chứ sao. Táp Táp ưu tú như thế, cho dù tạm thời thanh danh của nhà họ Phó không ra gì đi nữa thì cũng còn tốt hơn này tùy tiện tìm cho cậu cả Phó một cô vợ vô dụng. Nghe nói trước kia, Phó Đốc quân coi trọng cậu cả Phó nhất, chắc chắn là trong lòng vẫn thật tình yêu thương đứa con này. Đã thế còn có thể giải quyết đ vấn đề nhà họ Lãnh không muốn từ hôn. Tuy rằng bây giờ nhà họ Lãnh không có ảnh hưởng gì, nhưng rốt cuộc vẫn có quan hệ không cạn với nhà họ Tiêu, đặc biệt là An thân vương còn đó, nghe nói An tỉ vương thực sự kính trọng người thầy của mình là ông cụ Lãnh. Nếu có người bám vào nhà họ Lãnh để công kích nhà họ Phó thì cũng rất phiền, như bây giờ rõ ràng một công đôi việc còn gì.”
Ba cô gái đồng thời nhìn về phía Lãnh Táp: Táp Táp thật đáng thương!
Lãnh Táp gõ lên đỉnh đầu Bạch Hi: “Ăn chơi hưởng thụ đi, nghĩ lắm thể làm gì.”
“Ồ.” Bạch Hi vừa mới thao thao bất tuyệt chỉ trích người khác lập tức cúi đầu ngoan ngoãn uống nước.