Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Anh nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Chị cảm thấy tôi kiếm được ít tiền quá hả?”
“À, không phải đâu!” Cô phủ nhận rồi nói tiếp: “Tôi chỉ hi vọng cậu có được cuộc sống tốt hơn thôi.” Có lẽ cô sẽ phải sống cuộc sống như thế đến hết đời nhưng cô lại hi vọng anh có thể sống tốt hơn.
“Nhất định tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn, đến lúc đó chị muốn sống cuộc sống như thế nào thì tôi cũng đều có thể cho chị.” Anh nghiêm túc nhìn cô và nói.
Rõ ràng đối với anh mà nói thì nó chỉ là một trò chơi mà thôi nhưng giờ phút này, anh đang thật sự muốn thay đổi cuộc sống của cô trong tương lai, chuyện này đối với anh mà nói vốn dĩ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lăng Y Mộc tắt nụ cười, cô không cho rằng Bình Quân có thể mang đến cho cô cuộc sống mà cô mong muốn, nhưng cô cũng không muốn làm tổn thương đến lòng tự trọng của đối phương, vì vậy cô nói: “Được, được, vậy thì tôi sẽ đợi đến ngày Bình Quân kiếm được thật nhiều tiền về nuôi tôi, như vậy thì tôi có thể thoải mái làm một con mọt gạo rồi.”
“Ừm.” Anh ừ một tiếng, đôi mắt đen huyền xa xăm như có một luồng sáng thoáng qua, chỉ cần cô muốn thì anh có thể cho cô sống cuộc sống của một con mọt gạo suốt cả đời.
Ngày hôm sau, lúc Cao Kiến Vĩ đến phòng trà nước thì nghe các đồng nghiệp đang bàn tán: “Hôm nay cô đã nhìn thấy chiếc áo len mà tổng giám đốc Dịch mặc hay chưa?”
“Chưa, sao thế?”
“Hình như là hàng hot của Shopee đấy.”
“Không phải chứ? Sao tổng giám đốc Dịch lại có thể mặc đồ đại trà như thế được chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy không thể nào có chuyện đó xảy ra, có phải là nhãn hàng hiệu nào đó đã bị người ta làm nhái thành hàng bán đại trà không? Nhưng chiếc áo đó được tổng giám đốc Dịch mặc lên người thì lại có cảm giác rất khác biệt, khiến tôi nhìn thấy rồi thì cũng muốn mua cho chồng mình một cái.”
“Ầy, lát nữa cô gửi link chiếc áo len đó cho tôi xem thử đi.”
Cao Kiến Vĩ giật mình, lặng lẽ rời khỏi phòng trà nước vì thấy ngại khi phải nói chuyện với hai đồng nghiệp kia. Hôm nay chiếc áo mà tổng giám đốc Dịch mặc trên người đúng là hàng đang bán chạy của Shopee, thậm chí hôm nay anh ta còn nhìn thấy có đồng nghiệp ở công ty mặc áo đụng hàng với tổng giám đốc Dịch nữa.
Tổng giám đốc Dịch không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc đồng nghiệp đó một cái.
Nhưng đồng nghiệp đó thì lại vô cùng kinh ngạc, không dám tin là ông chủ lớn nhà mình lại mặc áo len đụng hàng với mình.
Cao Kiến Vĩ trở về lại phòng tổng giám đốc thì nhìn thấy cấp trên của mình đã cởi áo vest ngoài ra, đang ngồi phê duyệt tài liệu ở bàn làm việc.
Anh mặc chiếc áo len đang bán chạy đó lên người thì khiến người ta có cảm giác thư sinh hơn và bớt lạnh lùng hơn ngày thường.
Chắc đến tám phần là Lăng Y Mộc đã mua chiếc áo đó cho anh, Cao Kiến Vĩ thầm nghĩ trong lòng. Có điều thường ngày, trước khi anh Dịch đến công ty thì anh đều thay bộ đồ mặc ở phòng cho thuê ra trước, nhưng sao hôm nay anh lại không thay chiếc áo len đó ra chứ?
Việc đó chứng tỏ điều gì?
Còn nữa, mỗi ngày anh Dịch đều tới lui căn phòng cho thuê chật chội đó, rốt cuộc là anh muốn kiên trì đến bao giờ? Cao Kiến Vĩ thắc mắc nhưng lại không dám mở miệng hỏi những chuyện này.
“Anh Dịch, đây là phương án thu mua mà anh cần.” Cao Kiến Vĩ đặt tài liệu trên tay mình lên trên bàn làm việc của đối phương. Lúc anh ta đang định rời khỏi đó thì đột nhiên bị gọi giật lại.
“Cậu có biết Tiêu Thiên Định của nhà họ Tiêu đã đặt rất nhiều màn hình quảng cáo 3D cho Hách Dĩ Mạt ở trong thành phố không?” Dịch Quân Phi hỏi.
Cao Kiến Vĩ ngây ra, anh ta không ngờ cấp trên của mình lại đột nhiên hỏi đến chuyện đó.
“Dạ biết ạ.”
“Có bao nhiêu quảng cáo 3D như thế trong thành phố?” Dịch Quân Phi lại hỏi."