Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào
  3. Chương 101
Trước /150 Sau

Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 101

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 101

“Sao cậu Bùi lại tức giận như vậy?” Một người phụ nữ mỏng manh đi đến, người trước mặt như một làn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt dính chặt lấy cơ thể anh ta.

“Còn không phải là thằng hèn Hạ Vũ Hào đó sao?” Bùi Tân kìm nén mà rống lên một tiếng, trong đôi mắt hồ ly toàn là sự hận thù: “Anh ta có thể ngang ngược như vậy chẳng phải là ý vào việc mình đầu thai tốt hay sao?”

Người phụ nữ cẩn thận nhìn xung quanh, dịu dàng nói: “Tôi biết anh không sợ tổng giám đốc Hạ, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Anh nên nói chuyện nhỏ tiếng một chút.”

“Cút cút cút!” Bùi Tân đẩy cô ta ra, ánh mắt nhìn chằm chăm vào bóng lưng của Hướng Thu Vân. Không cho anh ta ngủ ư? Anh ta càng muốn ngủ

Hướng Thu Vân đi phía sau Hạ Vũ Hào, mới đi được vài bước đã bị Giang Hân Yên gọi lại.

“Anh Vũ Hào, Hướng Thu Vân, đợi một chút.” Giọng nói của Giang Hân Yên nhẹ nhàng, nghe rất êm tai.

Hướng Thu Vân nhíu mày rồi vẫn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn. Dường như Hạ Vũ Hào không nghe thấy nên vẫn đi về phía trước.

Cô mím môi, không gọi cô ta.

“Hướng Thu Vân.” Giang Hân Yên đẩy xe lăn đến trước mặt cô, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười vô cùng thoải mái. Ngày này của hai năm trước, cảnh tượng Giang Hân Yên chạy chiếc xe thể thao màu đỏ với nụ cười như vậy xuất hiện trong đầu cô giống như bộ phim.

Cơn tức giận chạy từ chân lên đỉnh đầu, Hướng Thu Vân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hờ hững: “Tổng giám đốc Hạ đang ở phía trước, bây giờ cô đuổi theo vẫn còn kịp.”

“Lát nữa tôi đi tìm anh Vũ Hào là được.” Giang Hân Yên dịu dàng mỉm cười, cầm hộp quà ở trên xe lăn lên rồi đưa tới trước mặt Hướng Thu Vân bằng hai tay: “Hướng Thu Vân, chúc mừng sinh nhật.

Hướng Thu Vân không thèm nhìn hộp quà, vết sẹo trên lông mày trở nên nóng nảy hơn bình thường: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không nhận nổi quà của cô

Và cũng không muốn nhận. Cảm thấy thật buồn nôn.

“Tôi sợ cô không nhận, cho nên món quà không phải là thứ quý giả gì. Đôi mắt Giang Hân Yên giống như bầu trời sao sáng chói: “Cô nhớ không, có một khoảng thời gian tôi rất thích chụp ảnh, đặc biệt thích ôm chiếc SLR của tôi và chụp ảnh khắp nơi.”

Từng hơi thở của Hướng Thu Vân thở ra đều mang theo sự tức giận nóng rực, cô cố gắng kìm nén sự phẫn nộ và buồn nôn: “Đã lâu lắm rồi, trí nhớ của tôi không tốt.”

“Khoảng trước ngày sinh nhật lần thứ mười tám của cô, tôi đã chụp rất nhiều ảnh cho cô, anh Hướng Quân, anh trai của tôi, tôi và anh Vũ Hào.”

Giang Hân Yên làm như không nhận ra cảm xúc của cô, trên gương mặt vẫn nở nụ cười xinh đẹp: “Tôi đã rửa hết những tấm ảnh ấy ra rồi làm thành một album để tặng cho cô, kỷ niệm thanh xuân tươi đẹp của chúng ta.”

Có rất nhiều người trong bữa tiệc sinh nhật, đâu đâu cũng đều là tiếng người khiến Hướng Thu Vân vốn đang bực bội lại càng thêm bực bội hơn.

Cô không ngừng hít thở, cố gắng làm dịu đi cảm xúc của mình. Nhưng đối diện với gương mặt tươi cười ngây thơ vô tội của Giang Hân Yên và cả thứ gọi là hộp quà kỷ niệm thanh xuân tươi đẹp của cô…

Cô không thể kìm nén được sự giận giữ của mình.

Bịch!

Hướng Thu Vân cầm lấy hộp quà rồi ném mạnh xuống dưới đất, giọng nói trở nên sắc bén vì được cất lên cao quá: “Là kỷ niệm thanh xuân tươi đẹp hay là kỷ niệm sự ngu ngốc đần độn của tôi?”

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt, cô nhanh chóng lau đi.

Chỉ trong chốc lát, cả buổi tiệc sinh nhật đều im lặng. Mọi người đều nhìn về phía hai người họ với vẻ kinh ngạc, không hiểu, tò mò hoặc là trêu tức.

Quảng cáo
Trước /150 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Một Vị Giai Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net