Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 105
Một lúc lâu sau, giọng nói nghèn nghẹn vì khóc nhiều của Hướng Thu Vân phá tan sự tĩnh lặng: “Thím Lưu, thím vì một kẻ phạm tội giết người mà làm như vậy có đáng không?”
“Bậy bậy bậy, tội phạm giết người gì chứ, đừng nói linh tinh!” Thím Lưu nói bùm bùm như pháo: “Thu Vân của chúng ta chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm một chút, thích đùa giỡn một chút, to gan một chút, bình thường thích bày trò tài lanh một chút thôi. Cùng lắm chỉ xem như con ông cháu cha quần là áo lụa! Thím không tin cháu có lá gan đi giết người.
Hướng Thu Vân siết chặt đôi đũa, dùng sức chọc quấy mì trong bát, đáy mắt đầy đau khổ lại khó hiểu: “Đến thím cũng tin tưởng cháu. Vậy sao ba mẹ lại không tin cháu chứ?”
Chỉ trong một đêm, ba mẹ luôn yêu thương nâng niu cô trong lòng tay đã không ngần ngại vứt bỏ cô. Cô đã dùng gần hai năm mới khuyên bản thân chấp nhận sự thật này…
Nhưng đến cùng thì trong lòng vẫn không bỏ qua khúc mắc này được. Hướng Quân đập bàn cái “rầm”, còn chưa kịp gầm lên đã bị thím Lưu bịt miệng lại: “Quỳnh Chi, cháu đưa Hướng
Quân ra ngoài ngắm trăng xem hoa văn vẫn đi. Hai năm rồi thím không gặp Thu Vân, để thím tâm sự với con bé.”
“Thím Lưu nên bảo bọn cháu ra ngoài từ sớm mới đúng. Có thím và Thu Vân làm hai cái bóng đèn chói chang làm cháu và chồng cháu không tiện thân mật” Lâm Quỳnh Chi nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lôi kéo Hướng Quân ra ngoài.
Ông tướng Hướng Quân mà dùng sức giãy giụa thì cô ấy cũng không ngăn lại được, bèn nhéo tại của anh ta cảnh cáo: “Cái tên họ Hướng này, anh còn như vậy nữa thì em sẽ ly hôn với anh.”
Hướng Quân lập tức ỉu xìu, bị cô ấy nhéo tại lôi ra ngoài. Nhưng ánh mắt của anh ta vẫn đau lòng lưu luyến nhìn về phía Hướng Thu Vân, “Cháu muốn nghe thím Lưu nói những lời cháu thích nghe hay là lời nói thật?” Bề ngoài của Thím Lưu hiền hòa như phật Di Lặc, nhưng tác phong nói chuyện và làm việc luôn sắc bén, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt Hướng Thu Vân loé lên, nhìn bát mì đã bị mình chọc loạn, bưng bát uống vài ngụm nước lèo rồi mới lấy khăn giấy lau khoé miệng: “Lời nói thật ạ.”
“Mẹ cháu thế nào thì thím không biết, nhưng ba cháu… cái gì nên biết đến, không nên biết đến trong lòng ông ấy rõ cả đấy. Nhưng tổng giám đốc Hạ không đính hôn với cháu, còn buộc ba cháu lựa chọn giữa nhà họ Hướng và cháu chỉ được giữ một thôi. Ông ấy cảm thấy cháu không quan trọng bằng nhà họ Hướng nên từ bỏ cháu” Thím Lưu chống hai khủy tay lên mặt bàn, bàn tay múp míp đỡ lấy gương mặt béo tròn.
Cánh cửa vang lên “lạch cạch”.
Lâm Quỳnh Chi và Hướng Quân đã quay về, hai người cùng lúc nhìn về Hướng Thu Vân, sau đó im lặng ngồi lại vị trí vừa rồi.
Cổ họng Hướng Thu Vân nghẹn đắng, cô bưng bát lên, muốn uống một ngụm canh nóng nhuận giọng. Nhưng tay cô run rẩy cầm không chắc, bát mì rơi “choang” xuống dưới đất, nước lèo bắn tung toé khắp nơi.
“Thím Lưu, cháu xin lỗi.” Cô túm một đống khăn giấy, ngồi xổm xuống định lau dọn.
Thím Lưu đứng lên, đi vòng qua giữ cô lại: “Cháu không bị thương là được rồi. Quân à, cháu lấy cái hốt rác và cây lau nhà ở dưới phòng bếp lên đây dọn dẹp đi.”
Hướng Quân cau mày chắt lưỡi, vừa định phản bác thì bị Lâm Quỳnh Chi nhéo một cái, ra lệnh cưỡng chế anh ta nhanh chóng đi. Những lời anh ta chưa nói ra biến thành tiếng “ừ” vừa dài vừa không cam lòng, đi xuống nhà bếp lấy đồ dọn vệ sinh.
Hướng Thu Vân cúi gằm mặt, không nói thêm tiếng nào nữa.
“Thím Lưu.” Lâm Quỳnh Chi ngó người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Cho dù ba kiêng dè tổng giám đốc Hạ nên đoạn tuyệt quan hệ ba con với Thu Vân chăng nữa. Nhưng ông ấy đâu cần phải âm thầm bảo vệ Giang Hân Yên cơ chứ? Ai không biết còn tưởng Giang Hàn Yên mới là con gái ruột của ông ấy đấy.”
Hướng Thu Vân vẫn cúi đầu, nhưng hàng mi cong dày đậm như cánh bướm khẽ run rẩy, cũng hơi ngước mặt lên một chút.
“Theo thím thì mấy người giàu đều rất trọng mặt mũi.” Thím Lưu nói thẳng cực kỳ: “Cho dù nhà họ Hướng các cháu tin tưởng Thu Vân cũng không có nghĩa là người ngoài sẽ tin tưởng con bé. Hơn nữa chứng cứ bên cục cảnh sát cũng bất lợi với Thu Vân, nếu…
“Bọn họ là một đám vô dụng, rõ ràng vụ tai nạn giao thông đó là do con nhỏ âm hiểm kia bày kế hại Thu Vân, vậy mà bọn họ lại không tra ra cái gì cả.” Hướng Quân khó chịu xoay xoay cây chổi, vẻ mặt ghét bỏ vừa dọn sạch mì trên mặt đất vừa hét lên cắt ngang lời nói của thím Lưu.
Lâm Quỳnh Chi đạp bắp chân của anh ta một cái: “Đừng có mà nói leo”
“Cầm chổi quét mì thì cháu đúng là thiên tài rồi.” Thím Lưu ôm ngực mắng một câu, sau đó mới nói tiếp dưới sự thúc giục của Lâm Quỳnh Chi: “Nói đơn giản đi, cháu tin Thu Vân không có tội thì lấy chứng cứ ra đây?”
“Nếu không lấy được chứng cứ mà còn liều mạng bảo vệ thì chính là không phân biệt được đúng sai. Kiểu người trọng mặt mũi như ông Hướng sao có thể chịu được khi người khác nói ông ấy như vậy?” Thím Lưu không hề che giấu sự khinh thường đối với Hướng Bách Tùng: “Thím nói thật với các cháu, thím thật sự không nhìn ra ông ta là người…
Hướng Thu Vân lau khoé mắt rồi ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu được: “Thím Lưu, đừng nói ông ấy nữa.”
“Được rồi được rồi, cháu bảo không nói nữa thì không nói nữa.” Trên gương mặt mập mạp của thím Lưu ngập tràn sự đau lòng, thoáng liếc nhìn chân của Hướng Thu Vân một cái, nuốt khan hỏi: “Thu Vân, lúc sau cháu có xem lại chân lần nào không?”