Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 111
Ba Giang dừng lại một chút, không trả lời câu nói này của anh mà nói tiếp: “Vũ Hào, không cần vì sự kiêu ngạo của tuổi trẻ mà phá huỷ tương lai của mình. Lòng dạ của Hân Yên tuy mang chút toan tính, nhưng con bé chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu hoặc là nhà họ Hạ cả, như vậy là được rồi”
“Tôi cũng không cảm thấy tương lai của tôi cần một người phụ nữ mang đến cho” Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm vào ông ta, nói có ý: “Tôi không giống như chú Giang”
Dường như ba Giang không nghe ra ý trong câu nói của anh: “Cậu là người có năng lực nhất trong số con cháu của nhà họ Hạ, nhưng cũng không được ông cụ chào đón. Cổ phần cậu có được trong công ty không thể nào sánh được với những đứa trẻ nhà chú cậu, đúng không?”
“Thế thì sao?” Hạ Vũ Hào vắt chéo hai chân, đặt một tay lên ghế dựa, chiếc áo sơ mi hơi mở ra để lộ xương quai xanh đẹp và cơ ngực rắn chắc của anh.
Ba Giang: “Ông cụ rất thích Hân Yên, nếu như cậu cưới Hân Yên thì con bé có thể nói vài lời về cậu trước mặt ông cụ. Hơn nữa nếu như cậu hành động nhanh, cho dù kết hôn với Hân Yên và sinh một đứa cháu trai cho ông cụ, ông cụ chắc chắc sẽ để cho đứa trẻ rất nhiều cổ phần.”
Sau khi nghe ông ta thao thao bất tuyệt, Hạ Vũ Hào tổng kết ngay một câu: “Chú đến để giục tôi đính hôn với Hân Yên?”
“… Đúng vậy” Ba Giang dừng lại một chút rồi gật đầu thừa nhận.
Hạ Vũ Hào khẽ cười, đứng lên rồi cầm lấy áo khoác bộ vest: “Tôi vẫn nói câu nói này, nếu như bọn chú vội thì có thể tìm người khác kết hôn với cô ta.”
Anh mặc áo khoác vest, không cho ba Giang cơ hội nói chuyện mà quay người rời đi ngay.
Nụ cười trên gương mặt ba Giang biến mất, ông ta cầm ly rượu vang uống rồi đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ nhóc con không biết tốt xấu.”
Tám giờ tối, bữa tiệc sinh nhật mới bắt đầu được hai tiếng, sự rời đi của người sang tuổi mới không hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng tốt của các vị khách.
Sau khi Hạ Vũ Hào rời khỏi ba Giang thì chạm mặt Chung Khánh Hiên mặc bộ vest màu trắng, còn cả Nhậm Gia Hân đang bám lấy anh ta giống như con gấu túi.
“Cô nhóc này cứ quấn lấy tôi để đi tìm cô Hướng, nhưng tôi và cô ta đã tìm hai vòng rồi vẫn không thấy cô Hướng đầu. Hỏi người bên cạnh cũng nói không biết, vì vậy chỉ có thể đi tìm cậu.”
Hạ Vũ Hào nhíu mày, phun ra hai chữ ngắn gọn: “Đi rồi”.
“Đi rồi? Chẳng phải cô ấy là người đón tuổi mới sao? Bây giờ đi đâu được?” Nhậm Gia Hân buông thầy nhà mình ra, lúc này quên cả sợ mà trợn to mắt, nói không ngừng.
Hạ Vũ Hào nhướng mày, liếc nhìn cô ta. | Sống lưng đang thẳng tưng của Nhậm Gia Hân bỗng nhiên khom xuống, lập tức rụt cổ lại về phía sau lưng Chung Khánh Hiên.
| “Tôi không biết.” Hạ Vũ Hào nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh, cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, nhai một cách thong thả.
Nhậm Gia Hân lập tức u xìu, sau đó lén liếc nhìn Hạ Vũ Hào. Sau đó cô ta bỗng nhiên ôm lấy bụng, kêu “á á” hai tiếng: “Thầy ơi, “bà dì” của tôi đến rồi, tôi đi trước đây”
Chung Khánh Hiên:”…” Không dám nhìn thẳng.
“Thầy ơi, quà quà, anh đưa quà cho Hướng Thu Vân nhé!” Nhậm Gia Hân chạy được nửa đường thì quay trở về, nhét quà vào trong tay anh ta rồi sau đó kêu “ối á” ôm lấy bụng, chạy đi trong ánh nhìn của đám người nín cười.
“Cô gái này là như vậy đó, để cậu chê cười rồi.” Chung Khánh Hiên đầu gọng kính vàng, sau đó nhìn Hạ Vũ Hào: “Tâm trạng không tốt à?”
Hạ Vũ Hào cầm khăn lau khoé miệng: “Cậu bị đám người huênh hoang khoác lác bám lấy cũng sẽ như vậy thôi.”
“Đám người khoe khoang khoác lác cũng phân biệt người, cô nhóc nhà tôi bám lấy tôi, tôi vẫn thấy rất vui.” Chung Khánh Hiền chơi với hộp quà, cười vô cùng tươi rói: “Trước kia Hướng Thu Vân bám lấy cậu, cậu không vui sao?”
Nghe thấy vậy, Hạ Vũ Hào cắn môi dưới, đôi mắt loé lên sự lạnh lùng: “Tôi chưa từng nói cô ta bám lấy tôi, tôi cảm thấy rất vui”.
Chung Khánh Hiên “hư” một tiếng, quay lại chủ đề trước: “Đám người rắc rối muốn ném đi cũng không được như nhà họ Giang đó đúng là rất bực mình”
Anh ta đến trước mặt Hạ Vũ Hào, chớp chớp mắt nói: “Vũ Hào, bọn họ lại giục cậu đính hôn sao?”