Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 116
“Ơ, cái người này lúc này còn dám trừng mắt nhìn tôi, nếu dám thì mẹ kiếp móc mắt của cô ta ra!”
“Tôi.”
Hướng Thu Vân đi chân trần bước đến trước mặt Lâm Tuyết Nghi, cướp di động của cô ta rồi trực tiếp cúp máy.
“Đệch mẹ mày, tạo phản hả mày!” Lâm Tuyết Nghi đứng trên mặt đất, một tay chống nạnh, một tay chọc vào người Hướng Thu Vân: “Ai cho mày cúp máy của tao? Trả di động cho tao!”
Hướng Thu Vân cau mày, tóm lấy cái tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi rồi trả lại di động cho mày “Mày bảo tao xin lỗi mày sao?” Lâm Tuyết Nghi vùng vẫy khỏi sự trói buộc của cô, chỉ vào đầu nói và nói: “Con khốn, mày té hỏng đầu rồi à?”
Gần như cùng lúc với việc dứt lời, Hướng Thu Vân ném di động xuống đất ngay trước mặt cô ta, màn hình điện thoại lập tức vỡ ra từng kẽ hở, như thể phủ lên một lớp mạng nhện dày đặc.
Lâm Tuyết Nghi nhìn di động, đầu tiên là trố mắt đứng nhìn, sau đó về về phía Hướng Thu Vân như phát điên lên vậy: “Cái đồ khốn nạn nhà mày, mẹ kiếp, tạo…
Chát!
Khi vẫn chưa nói hết câu, Hướng Thu Vân mặt mày hững hờ tát một bạt tai vào mặt của cô ta, túm lấy mái tóc của cô ta rồi nhỏ giọng nói: “Tao từ lâu đã nói với mày miệng lưỡi sạch sẽ một chút, mày coi như lời nói gió bay đúng không?”
“Con khốn nhà mày, buông tay ra cho tao!” Da đầu của Lâm Tuyết Nghi sắp bị kéo đứt rồi, đau đến đổ mồ hôi lạnh. Nhưng mặc cho cô ta có vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát ra được sự giam giữ của Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân nghiêm mặt: “Cho mày thêm một cơ hội, xin lỗi đi.”
Chu Hồng đã từng thấy Hướng Thu Vân xử lý Lâm Tuyết Nghi, hai lần trước vẫn cảm thấy khá hả dạ.
Nhưng tình trạng hôm nay của Hướng Thu Vân rõ ràng không ổn lắm, cô ấy sợ Hướng Thu Vân ra tay quá tàn nhấn sẽ gây ra đơn kiện về mạng người, vội bước lên khuyên: “Lâm Tuyết Nghi, chuyện của ngày hôm nay vốn do cô làm không đúng, cô mau xin lỗi Hướng Thu Vận đi, chuyện này coi như xong!”
“Tao làm có đúng hay không, cũng không đến lượt con khốn như mày nói!” Lâm Tuyết Nghi đau đến mặt mày nhăn nhó, vẫn cứng cổ mắng chửi: “Hướng Thu Vân, cái con khốn điểm thối ngàn người lên như mày, có tài cán thì giết chết tạo đi!”
Sức lực trên tay của Hướng Thu Vân mạnh lên, quay đầu nói với Chu Hồng: “Cây kéo của cô đâu? Mượn tôi dùng một lát.
“Hướng Thu Vân, cô bình tĩnh lại!” Ngay khi nghe thấy cái từ dao kéo đó thì Chu Hồng cũng đổ mồ hôi, hoàn toàn không dám trả lời, sợ ký túc xá của họ tối nay sẽ xảy ra án mạng.
Khi cô nói chuyện, Lâm Tuyết Nghi vẫn gào thét ở bên cạnh: “Không thể giết chết tạo, Hướng Thu Vân, mày chính là con điểm giống chó nuôi, cái con khốn cho chó lên!”
“Miệng đã ăn phân rồi sao?” Hướng Thu Vân lấy chiếc khăn trói tay của Lâm Tuyết Nghi ra đằng sau.
Cô để mặc Lâm Tuyết Nghi chửi bởi các kiểu trên mặt đất, trong ánh mắt phức tạp gồm kinh hãi, hoảng sợ, không hiểu và cả lo lắng của Chu Hồng, đi tới bên giường của Lâm Tuyết Nghi, lấy một chiếc giày, nhét vào trong miệng của Lâm Tuyết Nghi.