Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào
  3. Chương 126 Thật sự sợ hãi.
Trước /150 Sau

Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 126 Thật sự sợ hãi.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 126 Thật sự sợ hãi.

Cùng với tiếng những chiếc ly bị vỡ vang lên, trái tim của Hướng Thu Vân cũng gia tăng nhịp đập hơn một chút, cô theo bản năng mà cuộn tròn thân thể, lại nhìn thấy Hạ Vũ Hào nhặt lên một mảnh vỡ rồi đâm vào đùi của bản thân.

Chẳng cần mất nhiều thời gian, máu đã có thể thấm ướt bộ vest của anh.

Nhưng dù vậy ngoài việc sắc mặt có hơi tái nhợt thì Hạ Vũ Hào cũng không thay đổi bất cứ biểu cảm gì, thậm chí ngay cả một tiếng rên cũng chưa từng phát ra.

Hướng Thu Vân gắt gao ôm lấy thân thể của mình, vì sợ hãi mà không kìm được run rẩy, càng không dùng được những giọt mồ hôi lạnh trên đầu đang tuôn ra.

Hạ Vũ Hào tàn nhẫn đối với người khác nhưng cũng tàn nhẫn đối với chính bản thân mình, hiện tại cũng chỉ là không muốn bị dược tính khống chế thôi mà anh đã đâm phá đùi. của chính mình như vậy…… Không biết lần này anh sẽ làm gì với cô và anh trai cô đây.

Cộp cộp.

Cộp cộp.

Âm thanh giày da và mặt đất và chạm với nhau càng ngày càng gần.

Hướng Thu Vân nhìn Hạ Vũ Hào với khuôn mặt tuấn tú

lạnh lùng từng bước từng bước một đến gần cô, màu máu trên mặt đã hoàn toàn rút sạch, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang liều mạng kêu gào mau chạy trốn đi. Nhưng tay chân cô giờ đây mềm nhũn lạ lùng tựa như keo nước dính lại, dù chỉ một chút cũng không thể động đậy.

Sợ hãi.

Thật sự sợ hãi.

Không biết liệu tiếp theo đây mảnh vỡ trong tay Hạ Vũ Hào có thể đâm lên đùi phải của cô hay không, có thể hoàn toàn phế đi chân của cô…

Thình thịch!

Cùng lúc mảnh vỡ va chạm với mặt đất, trái tim Hướng Thu Vân cũng theo đấy mà lỡ mất một nhịp rồi sau đó lại càng điên cuồng mà đập loạn cứ như thể muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.

Cô mấp máy miệng muốn xin tha nhưng cảnh tượng anh vô tình đánh gãy chân của cô vào hai năm trước không ngừng tua lại trong đầu cô, yết hầu cứ như bị một đàn kiến bò lên, một chữ cũng nói không ra được.

Hạ Vũ Hào bế cô lên, ngay cả một cái liếc mắt cũng không bố thí cho cô, trực tiếp ném cô ra khỏi phòng, “Rầm” một tiếng mà đóng cửa phòng lại.

Lúc này đã gần bốn giờ chiều, Club Mộng Hương sắp nghênh đón giờ cao điểm, hành lang không có người khách nào nhưng có một dì đang quét tước dọn vệ sinh và còn có hai nữ tiếp viên đang cười cười nói nói đi về phía bên này.

Ba người các cô nhìn thấy Hướng Thu Vân thì ngẩn ra một chút, quét tước không quét tước, nói cười không nói cười, tất cả đều ngơ ra mà nhìn cô.

Trong đó có một người lấy di động ra, nhưng có lẽ là

kiêng kị cái tội danh giết người này của cô nên lại ngượng ngùng mà cất lại điện thoại, không dám chụp ảnh hay là quay video.

Hai tay Hướng Thu Vân ôm lấy ngực, hai chân thon dài thẳng nuột khép chặt lại, cô cúi đầu dùng tóc che khuất đi gương mặt tái nhợt như tờ giấy, tay chân tính luôn cả trái tim tất cả đều lạnh cóng giống hệt như ngay cả máu cũng đã tạm dừng lưu thông.

Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, định là sẽ dùng bàn tay đã mềm nhũn này đẩy cửa phòng ra, nhưng cửa đã bị Hạ Vũ Hào khóa lại từ bên trong, cơ bản là đẩy ra không được.

Anh trai cũng không có ở đây, để lại cô trần như nhộng không mảnh vải che thân mà quay về ký túc xá…..

Hướng Thu Vân hít sâu một hơi cắn chặt răng, đón nhận ánh mắt có khiếp sợ có hóng chuyện có đồng tình đan xen lẫn lộn không hiểu của ba người, khó khăn bước một bước về phía trước.

Đinh!

Tiếng thang máy vang lên.

Hướng Thu Vân dừng bước, sắc mặt trắng bệch, cả người từ trên xuống dưới không kìm được mà run rẩy. Chẳng lẽ thật sự phải trần trụi không quần áo mất mặt xấu hổ thế này mà đi một vòng trong Club để làm trò mua vui cho người khác sao?

“Đứng lại, đừng cử động Cửa thang máy mở ra, Mộng Hàm bước ra với một chiếc váy liền áo công sở vắt trên cánh tay.

Khóe mắt hoa đào của cô ta thoáng nhếch lên rồi hạ xuống, sau đó cô ta đi đến trước mặt Hướng Thu Vân, nhanh gọn dứt khoát khoác bộ váy liền áo lên người cô.

Cảm giác không có nội y thế này thật sự không hề dễ chịu, nhưng vẫn còn tốt hơn là khỏa thân.

Trong đầu Hướng Thu Vân đang rất hỗn loạn, cũng không nghĩ ra được tại sao trong tay Mộng Hàm lại cầm theo một chiếc váy, cô nhỏ giọng nói câu cảm ơn, trên mặt lộ ra sự xấu hổ, chỉ cảm thấy lúng túng không chịu nổi.

Quảng cáo
Trước /150 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tam Quốc Chi Bạch Mã Công Tôn Tục

Copyright © 2022 - MTruyện.net