Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 25: Tôi không quyến rũ ai cả
Tầng hai, biệt thự nhà họ Giang.
Giang Hân Yên nóng lòng cầm những tấm ảnh mà người đàn ông đưa cho. Cô ta lần lượt lật xem từng tấm ảnh, không thấy rõ anh Vũ Hào và Hướng Thu Vân, nhưng những thứ đẳng sau là…
Ánh mắt cô ta đỏ hết cả lên, giơ tấm ảnh lên, chất vấn người đàn ông: “Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao bây giờ mới nói cho tôi biết?”
Anh Vũ Hào đã hôn Hướng Thu Vân ở hành lang, và đã…làm chuyện đó với Hướng Thu Vân!
“Vào sáng sớm hôm nay”
Người đàn ông thận trọng nhìn cửa phòng, vội vàng rời đi: “Nếu như cô không có chuyện gì nữa, thì tôi phải đi rồi”
“Xảy ra vào buổi sáng vậy tại sao tới bây giờ ông mới nói cho tôi biết?”
Ánh mắt Giang Hân Yên đầy đau khổ và tức giận, nếu cô ta nhận được tin này sớm hơn thì có lẽ sẽ ngăn cản được bọn họ.
“Nói cho cô sớm hơn rồi sau đó để cho cô đi gây chuyện ở Club Mộng Hương sao?”
Người đàn ông xoa xoa mi tâm: “Cô Giang, nếu để cho cậu Giang biết được việc tôi chụp lén mấy bức này giúp cô thì tôi sẽ bị đuổi việc. Sau này đừng bảo tôi làm những chuyện này nữa”
Anh ta nói xong cũng vội vã rời đi, Giang Hân Yên cũng không kịp ngăn lại.
Cô ta cắn môi nhìn vào tấm hình Hạ Vũ Hào hôn Hướng Thu Vân, đáy mắt hiện lên một tầng nước.
Hai năm qua, ngay cả tay cô ta, anh Vũ Hào cũng không đụng vào một chút. Vậy mà Hướng Thu Vân vừa ra tay, anh ta đã như vậy… Không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Chín giờ tối, Hướng Thu Vân mới lôi thân thể kiệt sức trở về khu nhà tập thể.
Nhưng cô ta mới vừa đẩy cửa ra thì một bộ quần áo đã bay tới, vừa vặn rơi ở trên đầu cô ta.
Mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa phụ nữ, còn có mùi của chất nôn mửa trộn lẫn vào nhau, khiến người ta buồn nôn.
Là bộ quần áo bị xé rách của cô vào buổi sáng.
“Quần áo cũng xé rách rồi, có phải bị làm rất thoải mái hay không?”
Lâm Tuyết Nghi chặn ở cửa, dùng sức lột hết quần áo của Hướng Thu Vân đang không một chút phòng bị nào: “Thật không biết xấu hổi”
Nửa thân trên của Hướng Thu Vân lộ ra, những vết hôn đỏ nhạt mập mờ trên da thịt trắng nõn của cô như cờ bay phấp phới khiến người ta không thể chịu nổi.
Khu nhà tập thể của công nhân viên rất gần đó, tiếng vang ở đây lại lớn, nên chẳng mấy chốc đã có một đám người kéo nhau ra xe náo nhiệt, có nam cũng có nữ. Nam thì huýt sáo, nhân cơ hội chiếm tiện nghi, nữ thì mắng Hướng Thu Vân không biết xấu hổ, người phạm tội giết người mới vừa ra tù mà cuộc sống không bị kiềm chế.
“Làm ơn cho tôi qua”
Hướng Thu Vân kéo quần áo lên, sắc mặt bình thường, chỉ có thân thể hơi run rẩy như muốn bán đứng cảm xúc của cô.
“Bây giờ mới biết mất mặt? Vậy lúc cô quyến rũ đàn ông, bị những người đàn ông kia chơi thì sao không thấy mất mặt đi?”
Lâm Tuyết Nghi giang hai tay ra ngăn trước mặt Hướng Thu Vân còn hét lớn với đám người đang xem náo nhiệt: “Mấy người nói xem, cô ta là người phạm tội giết người, là gái điếm không biết xấu hổ, tôi còn dám sống chung với cô ta không?”
Con điếm Hướng Thu Vân thối tha này đã cầm cây lau nhà lên để đánh cô ta đến nỗi cô ta không ngẩng mặt lên được, vậy nên cũng đừng mơ có thể làm việc ở Club Mộng Hương!
Mọi người vây xem ồn ào châm chọc.
“Không dám!”
“Có ai dám đâu, nói không chừng buổi tối ngủ một chút thì lại bị người ta giết chết.”
“Người phạm tội giết người thì phải ở tù cả đời, thả ra không phải gây nguy hiểm cho xã hội hay sao?”
Hướng Thu Vân nắm chặt bộ đồng phục làm việc bị xé rách và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ phách lối trước mặt cô ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Lâm Tuyết Nghỉ hơi nâng cằm lên, chọc ngón tay lên vai Hướng Thu Vân: “Trước mặt của mọi người, cô nói một chút đi, lần này cô sẽ quyến rũ ai? Anh Lưu?
Thằng nhóc cứng đầu? Hay là người khác?”
Anh Lưu và thằng nhóc cứng đầu đã có bạn gái, cả hai đều là nhân viên của Club Mộng Hương, nói không chừng bây giờ cũng đang vây xem quanh đây.
Lâm Tuyết Nghi rõ ràng kiếm chuyện.
“Tôi không quyến rũ ai cả, cô đừng có nói nhảm”
Hướng Thu Vân căng thẳng sống lưng, cố gắng bỏ qua những lời bàn luận khó nghe trong đám người: “Làm phiền cô tránh ra, tôi muốn đi vào”
Cô rất mệt mỏi, cho dù là thể chất hay là tinh thần, thật sự không muốn chơi trò hề với Lâm Tuyết Nghi.
“Sao cô lại đối xử với chúng tôi như những kẻ ngu vậy!”
Lâm Tuyết Nghỉ hét lên với giọng sắc bén, cố gắng lôi quần áo của Hướng Thu Vân | ới đây nào, để cho tất cả mọi người xem được con gá m hôi thối có nhiều người làm qua đi!”
Hướng Thu Vân che quần áo mình lại, lửa giận suýt nữa trào ra khỏi lồng lồng ngực: “Lâm Tuyết Nghỉ, cô đừng có quá đáng!”
Lâm Tuyết Nghi nắm chặt quần áo cô không buông: “Tôi quá đáng thế đấy, cô còn có thể… Ai ul”
“Lâm Tuyết Nghi, cô thật sự rất phiền!”
Hướng Thu Vân ném bộ đồng phục bị xé rách lên đầu Lâm Tuyết Nghi, đạp cô †a xuống đất. Sau đó tiện tay nhấc chiếc ghế phía sau cánh cửa lên, nâng ghế lên rồi đập xuống đầu cô ta.
Ngay lập tức, máu đã thấm hết vào bộ đồng phục trên đầu Lâm Tuyết Nghi, máu cũng nở rộ trong lòng bàn tay của người phụ nữ, xinh đẹp bức người.
Đám người vừa mới ầm ỉ, bây giờ lại im lặng như bị nhấn nút tạm ngừng, không có một tiếng động.
Chỉ có Lâm Tuyết Nghi vẫn đang chửi bới, mang cả tổ tiên ông bà ra mà chửi, thô bỉ không chịu nổi.
Hướng Thu Vân dường như cũng không nghe thấy gì, cô quãng cái ghế đi rồi đánh tiếp, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cớ. Người vây xem rất nhiều, nhưng không một ai dám đến cản cô.
Càng ngày càng có nhiều vết máu lan trên đất, đậm mùi máu tanh khiến người ta muốn nôn.
Lâm Tuyết Nghi không còn mắng nữa, dùng một chút âm thanh yếu ớt, run rẩy cầu xin Hướng Thu Vân tha thứ. Thỉnh thoảng còn rên lên vài tiếng đau đớn sắc bén, khiến người nghe tê dại hết cả da đầu.
“Biết tôi là tội phạm tội giết người thì sau này nên an phận một chút, đừng có chọc đến tôi.’ Chân của Hướng Thu Vân đau kinh khủng. Trong dạ dày cũng nóng hừng hực, nhưng chắc là do cô ngồi tù hai năm nên những cơn đau này không là gì đối với cô.
Cô ném ghế đi, ngồi xổm người xuống, lấy bộ đồng phục làm việc đã nhuốm máu ở trên đầu Lâm Tuyết Nghỉ xuống.
Lâm Tuyết Nghi nằm co ro trên đất, trên mặt dính đầy máu, rất hung dữ nhưng sâu trong đáy mắt là sự sơn hãi còn có một chút hung ác đang ẩn nấp.
“Lời tôi nói, cô có nghe rõ không?”
Hướng Thu Vân trầm mặc nhìn cô ta, biết cô ta không phục nhưng lại không định nói gì nữa.
Thế giới trong tù của Hạ Vũ Hào đã nói cho cô rằng kẻ nào mạnh hơn sẽ là người chiến thắng và không có ai thông cảm cho kẻ yếu.
Lâm Tuyết Nghỉ run rẩy người gật đầu, nước mắt trong suốt rửa sạch vết máu trên mặt, lại nhanh chóng hòa chung với vết máu.
“Sao lại náo nhiệt vậy? Có hoạt động gì mà tôi không biết sao?”
Giọng nữ lười biếng mà sắc bén xuyên qua đám người.
Thân thể Hướng Thu Vân cứng đờ, trong đầu ong lên một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Vừa rồi cô không nên bốc đồng như vậy, cô nên chịu đựng.
Cô đứng lên, thân thể không ngừng run rẩy.
Nếu như Mộng Hàm nói chuyện này cho Hạ Vũ Hào… Cô liếm đôi môi khô khốc, không dám nghĩ thêm nữa.
Đám người tự động tách ra, nhường cho Mộng Hàm một con đường.
Cô ta đi tới cửa, nhìn con người dính đầy vết máu nằm trên mặt đất: “Ở khu nhà tập thể đánh người đến thế này, ai mà lợi hại đến vậy?”
Lông mi Hướng Thu Vân run lên kịch liệt, bước lên phía trước, giọng nói có hơi nhỏ vì đã lâu rồi không xuống nước: “Là tôi đánh”
Đã thành thói quen không có bất kỳ giải thích nào.
“Chị… Chị Hàm”
Lâm Tuyết Nghi khóc nức nở đứng dậy: “Nếu chị không đến đây, chắc là em bị Hướng Thu Vân đánh… đánh chết rồi.
Loại tội phạm tội giết người này… Không thể… Không thể ở lại Club Mộng Hương. Quá… Quá nguy hiểm…”
Những người khác cũng phụ họa theo, la hét để cho Mộng Hàm người phạm tội giết người, Hướng Thu Vân.