Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 88
Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn cô, khẽ mấp máy môi nhưng không lên tiếng.
Yên lặng.
Trong phòng bệnh yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Chết tiệt, mẹ kiếp, sau này anh cũng sẽ xem như không có đứa em gái như em nữa!” Hướng Quân ném hai túi đồ ăn mang đi xuống đất, giậm chân nặng nề, lao ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Rām!
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Hướng Thu Vân cổ họng thắt lại, khoé mắt cay cay, dùng toàn bộ sức lực mới có thể duy trì tư thế quỷ này. Anh hai giận rồi sao?
Có lẽ đã giận rồi, anh ta luôn chán ghét loại người chỉ biết nhẫn nhịn giống như kẻ yếu đuối vậy, mà cô hiện giờ vừa đúng lại là loại người này.
Như vậy cũng tốt, cô không cần phải hao tâm tổn sức ngăn cản anh trai qua lại với cô nữa. Nhưng từ nay về sau, có lẽ trên đời này… sẽ không còn có người quan tâm cô nữa…
“Đứng dậy đi.” Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn cô một cái, quay mặt đi chỗ khác, ngồi lên giường chăm sóc, ngón tay gõ nhẹ tạch tạch lên bàn.
Triệu Phương Loan nằm lấy tay của Hướng Thu Vân, nhẹ giọng nói: “Chân cháu vẫn còn vết thương, mau đứng dậy đi.”
Hướng Thu Vân bất động quỳ trên mặt đất, ngang bướng nhìn Hạ Vũ Hào: “Tổng giám đốc Hạ, lần này có thể tha cho anh trai của tôi không? Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hướng Quân hừng hực xông vào, không hề báo trước mà quỳ xuống trước mặt Hạ Vũ Hào, dập đầu “bang bang”.
Sức lực anh ta dùng quả thực không ít, mới khẩu đầu vài cái trên trán đã ửng đỏ, lờ mờ có vệt máu chảy ra.
“Đừng khẩu đầu nữa..” Mỗi cái khẩu đầu của anh ta, trái tim của Hướng Thu Vân lại đau theo một lần, tay cô run rẩy đỡ lấy anh ta.
Hướng Quân hất tay cô ra, kìm nén cơn tức giận ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vũ Hào, lần đầu tiên cầu xin người ta: “Hạ Vũ Hào, anh đánh gãy chân của tôi, đưa tôi vào tù, để tôi quỳ ở club Mộng Hương… anh muốn như thế nào cũng được, cầu xin anh buông tha cho em gái của tôi.”
Vệt máu chảy dọc trên trán xuống mắt của anh ta, khiến mắt anh ta đau nhói, nước mắt pha cùng với máu chảy ra ngoài: “Em gái của tôi mới hai mươi tuổi, con đường sau này vẫn còn dài, không thể giao cả đời trong club Mộng Hương như vậy được!”
Cổ họng của Hướng Thu Vân thắt lại, dây thanh quản như thể đột nhiên bất ổn, một chữ cũng không thể nói ra. Anh trai…
“Cầu xin anh!” Hướng Quân khấu đầu mạnh mẽ xuống đất, hồi lâu cũng không đứng dậy. Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn của Hạ Vũ Hào, vang lên từng tiếng một khiến cho người ta hoảng sợ.
“Hướng Quân, Thu Vân, hai cháu đều đứng dậy đi. Có bác ở đây, Vũ Hào sẽ không dám làm gì đâu. Hồi lâu sau, Triệu Phương Loan lên tiếng, đến đỡ lấy hai anh em dậy.
Hướng Thu Vân không dám đứng dậy, Hạ Vũ Hào là một người con hiếu thảo, nhưng không phải chuyện gì cũng sẽ nghe lời bác gái, cô không dám cử động.
Hướng Quân cũng không nhúc nhích, vẫn khấu đầu xuống đất, vệt máu trên trán của anh ta chảy trên mặt đất. Mùi máu tanh nhàn nhạt pha lẫn với mùi sát khuẩn trong phòng bệnh, mùi vị kỳ lạ này khiến cho bầu không khí trong phòng bệnh càng thêm trầm mặc.
“Vũ Hào. Triệu Phương Loan liếc nhìn Hạ Vũ Hào: “Con cùng mẹ đỡ hai người họ dậy”
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn hai anh em một cái, cuối cùng dừng lại trên người Hướng Thu Vân, ánh mắt lóe lên, nhàn nhạt ừm một tiếng, đứng dậy đỡ Hướng Thu Vân lên.