Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 92
Vu Tuệ Doanh lau nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Đều là lỗi của em, nếu lúc đó em nghe anh nói, dạy dỗ chúng nó nghiêm khắc hơn thì mọi chuyện cũng không đến nỗi..” thành ra như bây giờ.
“Anh trai của tôi đã về nhà rồi, hơn nữa sau này cũng sẽ không có qua lại gì với tôi nữa” Hướng Thu Vân siết chặt góc áo, khi ngẩng đầu lên thì trong mắt trải đầy tơ đỏ: “Như vậy cả hai vị đã hài lòng chưa?”
“Hoá ra đã về nhà rồi à..” Vu Tuệ Doanh ngượng ngùng nói.
Hướng Bách Tùng còn định nói thêm gì đó thì Hướng Thu Vân đã nói trước: “Ngài Hướng và bà Hướng có thế đi về rồi”
“Thu Vân, vừa rồi ba mẹ có hơi cuống quýt một chút, khi nói chuyện cũng có chút không lựa lời, nhưng không có ác ý” Sự lạnh lùng trong mắt của cô khiến cho Vu Tuệ Doanh thấy đau lòng.
Hướng Thu Vân rũ mắt xuống, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, toàn thân cô được lớp quầng sáng bao trùm, trông vô cùng gầy gò: “Hai vị vẫn nên mau chóng đi về đi, lỡ như có ai nhìn thấy, truyền đến tai của tổng giám đốc Hạ thì hai người lại trách tôi”
Giọng nói của cô rất nhỏ, lờ mờ mang theo chút mỉa mai.
“Nếu không phải Hướng Quân ở đây, cô tưởng tôi sẽ đến đây sao?”
Hết lần này đến lần khác bị cô đuổi đi, Hướng Bách Tùng cảm thấy mất mặt, trực tiếp mặt mày tối sầm đi ra ngoài.
Vu Tuệ Doanh đứng ở đầu giường bệnh, có một đống lời muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào. Bà ta có chút lúng túng nhìn Hướng Thu Vân, sau đó lấy ví tiền ra, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Hướng Thu Vân: “Cầm lấy đi”
“Tôi không có họ hàng gì với bà Hướng cả, không thể nhận được”
Hướng Thu Vân vẻ mặt lạnh lùng nhét tấm thẻ vào trong tay của bà ta.
Vụ Tuệ Doanh trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nói một câu con bé này, vẫn muốn nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Hướng Thu Vân.
“Mẹ..” Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên nhìn bà ta, trong đôi mắt màu nâu hiện lên cái bóng của bà ta: “Đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là mẹ. Tôi đã không còn là Hướng Thu Vân của nhà họ Hướng nữa, đau lòng rồi cũng sẽ không thể trở nên vui vẻ vì khoản tiền tiêu vặt này”
Trong ánh mắt đau buồn của Vu Tuệ Doanh, cô nhẹ nhàng nói: “Như vậy đi, xem như tôi chưa từng có chưa từng có một người con gái như t: “Thu Vân, con..” Vụ Tuệ Doanh lấy khăn tay lau nước mắt, lại nghẹn ngào nói không thành lời.
Lúc này, ở bên ngoài vang lên giọng nói thiếu kiên nhãn của Hướng Bách Tùng, ông ta giục bà ta đi về. Bà ta lưu luyến không nỡ nhìn Hướng Thu Vân, sau đó đáp lại một tiếng, rồi chạy ra tìm Hướng Bách Tùng.
“Ở nhà theo ba, kết hôn theo chồng, chồng chết theo con” Hướng Thu Vân cười, đang cười thì nước mắt chảy xuống.
Cô lau khoé mắt, vén tấm chăn rồi lấy hộp quà ở bên trong ra, ai cũng không thể giúp được cô, hiện giờ cô chỉ có thể dựa vào chính mình!
Hướng Thu Vân ở lại bệnh viện thêm hai ngày, rồi được Triệu Phương Loan đón về nhà họ Hạ.
Cô vẫn luôn tìm kiếm cơ hội quyến rũ Hạ Vũ Hào, nhưng cô đã ở † người mẹ như bà, bà cũng nhà họ Hạ hai ngày rưỡi, chỉ gặp được anh trong bữa tối ngày đầu, sau đó thì không thấy nữa, đừng nói là thực hiện kế hoạch.
Vào bữa trưa ngày thứ ba, Triệu Phương Loan cùng cô tán gẫu chuyện gia đình, khi cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị, đột nhiên nói: “Ngày mai là sinh nhật của cháu, bác muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu”
“‡ Con ngươi của Hướng Thu Vân co lại, đôi đũa rơi xuống đất kêu lạch cạch.
Cuộc trò chuyện giữa Giang Hân Yên với cô ở dưới cây ngô đồng, Giang Hân Yên chủ động tông vào xe của cô ở trước biệt thự nhà họ.
Hướng, sự chỉ trích buộc tội của những người nổi tiếng đối với cô trong bữa tiệc sinh nhật và cảnh tượng khi Hạ Vũ Hào đánh gãy chân của cô trong biệt thự riêng đều lần lượt ập tới, thay phiên nhau xé nát trái tim cô.
Ngày hai mươi tám tháng chín đối với cô mà nói chính là một cơn ác mộng, là một ngày cô đã cố tình tránh đi trong hai năm nay!