Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 114
“Đỗ Khứ, đưa nàng trở về U Lan Các. Đông Phương Lý cụp mắt xuống: “Bổn Vương không muốn nhìn thấy nàng.”
“Ngươi không muốn nhìn thấy ta, được” Tần Lam Nguyệt hơi tức giận: “Vừa hay, ta cũng không muốn nhìn thấy bản mặt của ngươi.”
“Đông Phương Lý, trước đây ta luôn nghĩ rằng ngươi là một người thông minh, giờ ta mới biết mình đã lầm, người là tên khốn kiếp thay lòng đổi dạ, gặp mỹ nhân là quên hết tất cả”
Nhớ đến hình ảnh y luôn luôn đứng ra bảo vệ Tô Điểm Tình, lửa giận trong lòng Tần Lam Nguyệt lại dâng trào.
“Tình Nhi của người làm gì cũng tốt đẹp hết, đáng lẽ ra hôm qua ta không nên quan tâm đến loại người như ngươi.”
Chết rồi mới thanh tịnh.
Đông Phương Lý đã đạt đến giới hạn chịu đựng, nghe những lời huyền thuyên không dứt nãy giờ của Tần Lam Nguyệt, sắc mặt y tối sầm lại. giơ tay lên.
Nhìn hành động này của y, cơn giận dữ trong lòng Tần Lam Nguyệt lại càng dữ dội hơn.
Nàng bước đến trước mặt ý, ngẩng cao đầu: “Người muốn làm gì? Lại còn muốn đánh ta? Đông Phương Lý, chuyện vừa mới qua thôi mà người đã quên rồi? Người dám động tay động chân với ta, ta sẽ cho người thành thái giảm luôn.
“Loại nam nhân gì mà lại đi đối xử bừa bãi với nữ nhân? Người đừng làm nam nhân nữa, kẻo xấu mặt những nam nhân khác.”
Nghe những lời này của Tần Lam Nguyệt, từng thớ cơ trên trán Đỗ Khứ giật liên hồi.
Hắn đi theo Vương Gia đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dám mắng thắng mặt Vương Gia như vậy. Vương Phi không những mắng mỏ, mà còn muốn Vương Gia thành thái giám nữa.
Nữ nhân hào kiệt.
Không, anh hùng hào kiệt.
Mi mắt Đông Phương Lý rủ xuống, sâu trong đáy mắt y là ánh nhìn lạnh lẽo và một sự khác thường nào đó mà chính y cũng không nhận ra.
“Ngươi thật sự cho rằng Bổn Vương không nhìn thấu thủ đoạn vụng về của ngươi?” Y nói như đang nghiến răng nghiến lợi: “Tần Lam Nguyệt, gỗ đẹp trong rừng, gió ắt bẻ gãy “Ồ, Vương Gia anh minh.” Tần Lam Nguyệt nói một cách giêu cợt: “Vương Gia nhãn lực vô biên, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu thủ đoạn vụng về của ta. Có điều, trước một Bạch liên hoa với dung mạo, cảm giác khác lạ thì Vương Gia lại mù có chọn lọc à?”
Bị nàng mắng, Đông Phương Lý cứng họng, không biết nói gì, y vung tay lên cao.
Trong lòng Tần Lam Nguyệt đã nguội lạnh, nàng nhằm chặt mắt, cố ý đưa mặt ra trước: “Đánh đi.” Thứ nàng đón nhận không phải là một cái tát, mà là tiếp sau. một thân hình nặng trĩu.
Ngay sau đó, có thứ gì lạnh lẽo phủ lên môi nàng.
Tần Lam Nguyệt giật mình, mở choàng hai mắt, trước mắt nàng là gương mặt của y đang ở khoảng cách cực gần, với đôi mắt hằn lên những tia máu.
Mà, cái thứ lạnh lẽo kia, là môi của Đông Phương Lý?
Nàng ngẩng đầu, cơ thể của y ngả về phía nàng. Góc độ này, tư thế này, không nghiêng không lệch một phân nào, vừa vặn khiến hai người họ chạm môi nhau? Trán y chạm vào trán nàng, nóng bừng.
Xung quanh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vào lá xào xạc, và từng nhịp thở của đôi bên.
Đỗ Khứ nhìn thấy cảnh tượng này, đỏ mặt, vội quay người sang hướng khác, trong lòng thầm lẩm bẩm: “Không liên quan gì đến mình, mình không nhìn thấy gì cả, là Vương Gia tự hôn.
Tần Lam Nguyệt ngây người một lúc lâu, mãi mới có phản ứng, nàng đẩy Đông Phương Lý ra: “Biến thái! Hiếm khi nào thấy Đông Phương Lý vừa bối rối vừa tức tối như này.
Đáng chết.
Vốn dĩ y muốn giáo huấn Tần Lam Nguyệt một trận, mà không hiểu sao lại hụt chân, lại còn phát sinh ra chuyện này nữa.
“Đỗ Khứ!” Y lạnh lùng nói: “Về “Xích Tiễn.
Cô nương mặc đồ đen luôn đi theo Tần Lam Nguyệt xuất hiện ngay tức khắc.