Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 336
“Không được, ta còn rất nhiều việc phải làm” Đông Phương Lý mang một chồng sổ gấp tới: “Nếu như ban ngày không làm xong thì phải dậy sớm bổ sung.”
Tần Lam Nguyệt tiện tay lật ra, là sổ gấp trong các đưa tới: “Huynh phải phê bản tấu?”
“Bản tấu đưa vào hoàng cung mỗi ngày có rất nhiều, không đánh dấu khẩn cấp, không cần nhanh chóng phúc đáp. Trong cung dựa vào màu sắc của bản tấu để phân chia mức độ nặng nhẹ, một số cái không quan trọng thì chia cho các Hoàng tử xử lý. Đợi sau khi bọn ta nộp lên, phụ hoàng lại lấy ra kiểm tra, nếu như không hợp quy cách hoặc bị phụ hoàng phát hiện lười biếng thì sẽ phải chịu phạt.” Đông Phương Lý nói.
“Đống bản tấu cũng là khảo nghiệm của phụ hoàng, ngoại trừ lão Thập còn nhỏ tuổi không cần làm những chuyện này thì những người khác đều phải làm”
“Các huynh cũng thật vất vả.” Tần Lam Nguyệt cảm thán.
Rạng sáng phải thức dậy thượng triều, còn có nhiệm vụ nặng nề trong người, công việc của Vương gia cũng không dễ làm.
“Ngây ngốc cái gì, mài mực.” Đông Phương Lý nói.
“Tuân lệnh.” Tần Lam Nguyệt đem một cái ghế nhỏ tới, vừa mài mực vừa nhìn hắn ghi lời phê bằng nét chữ vô cùng phóng khoáng.
Hắn không thể ngồi, chỉ có thể nhoài người về phía trước, còn phải dùng tay trái để phê, rất bất tiện.
“Không thì để ta giúp huynh đi.” Tần Lam Nguyệt mở một cái, sổ gấp rất dài, văn chương dùng từ hoa lệ, viết lưu loát một trang lớn, nhìn tới nhìn lui, bản tấu rườm rà chỉ nói một chuyện: Hoàng thượng, tuyết rơi rồi. Thái dương của nàng giật giật: “Các huynh không huấn luyện bọn họ à? Không ngắn gọn gì cả, lãng phí thời gian.
“Tính cách mỗi người mỗi khác.” Đông Phương Lý cười nói: “Cái này vẫn còn tốt, có bản tấu của một số người, dù nhìn ngang nhìn dọc cũng không biết là viết cái gì.”
“Nàng giúp ta đóng dấu, nếu để phụ hoàng phát hiện nàng phê bản tấu, sẽ bị trách phạt một hồi” Hắn đưa con dấu cho nàng: “Tuỳ tiện tìm một chỗ có chữ đóng lên là được.”
Tần Lam Nguyệt tiếp nhận công việc, hắn phê duyệt một phần, nàng lại đóng một phần.
Sau khi có một nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh thì tốc độ cũng tăng nhanh.
“Đúng rồi, hôm nay ta tiện đường tới chỗ mẫu phi một chuyến, mẫu phi nói, sư tử cái muốn về ăn tết.” Đông Phương Lý xử lý xong bản tấu cuối cùng, nói: “E rằng mấy ngày này sẽ về, nàng chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Sư tử cái? Ai?”
“Đông Phương Nhứ.” Đông Phương Lý hơi nhức đầu: “Muội ấy chính là thủ hoang, nàng đừng đi trêu chọc muội ấy!”
Tần Lam Nguyệt đục khoét ký ức rất lâu, mới nhớ ra, Đông Phương Nhớ là muội muội ruột của Đông Phương Lý.
Vị cô nương này từ nhỏ đã không giống người thường, không thích cầm kỳ thư họa, chỗ thích nhất chính là Vạn Thú Viên.
Sau này động vật trong Vạn Thú Viên không thể thỏa mãn nàng ta, nàng ta để lại một phong thư rồi chạy đến rừng rậm, nơi hung thú qua lại để ở.
Hoàng đế giận dữ, phái rất nhiều người đi bắt nàng ta về nhưng đều thất bại trở về.
“Ài, lại là một nhân vật phiền phức.” Tần Lam Nguyệt đau đầu: “Công chúa của Đông Phương gia các huynh đều là kiểu như Mục Dã à?”
Một mình Mục Dã vẫn chưa đủ, còn có sư tử cái nữa.
“Muội ấy là người rất thẳng thắn, sẽ không lạm sát người vô tội giống như Mục Dã, yên tâm đi” Đông Phương Lý ngủ không đủ giấc, mắt trở nên khô ráp, mệt mỏi nghiêng sang một bên: “Hình như nàng vẫn chưa gặp mẫu phi, đợi hôm nào tiến cung, chúng ta cùng đi bái phỏng.
Tần Lam Nguyệt vẫn chưa chính thức gặp mẹ của phu quân, bàn tay đang chỉnh lý bản tấu dừng lại một lúc: “Vân phi nương nương sẽ không thích ta nhỉ?”
Thanh danh của nguyên chủ ở kinh thành kém đến nỗi ai ai cũng biết.
Đuôi lông mày Đông Phương Lý hơi nhướn lên: “Sợ rồi?”
“Nói bậy, ta có cái gì phải sợ chứ?” Tần Lam Nguyệt hừ hai tiếng, đến phòng bếp sắc chút thuốc.
“Nào, uống thuốc”
Trên mặt Đông Phương Lý đầy vẻ ghét bỏ.
“Huynh không ngủ đủ, trên người lại nhiều vết thương, muốn nhanh tốt lên thì nhất định phải nghe lời đại phu. Tân Lam Nguyệt đưa cái muỗng tới: “Há miệng” Đông Phương Lý quay mặt sang một bên.
“Đắng”
“Này, khí thế gọt xương chữa thương cũng không sợ đau của huynh đầu rồi?” Tần Lam Nguyệt không nói gì, nhét một miếng mứt hoa quả vào trong miệng hắn: “Nào, nhân lúc mùi vị của miếng mứt hoa quả vẫn còn thì một hơi uống hết đi”
Nàng lại mang thuốc tiến gần đến trước mặt hắn.
Đông Phương Lý nhìn chằm chằm chén thuốc một lúc lâu, rồi nhận lấy.