Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 61
Nhưng mà, nữ nhân này lại nói với y rằng cánh tay y có thể hồi phục lại như ban đầu?
Y rũ mắt, vẻ mặt chẳng hiện rõ tâm tình.
“Thái y, mau, mau tới đây.” Tô Điểm Tình bấy giờ mới cùng thái y đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta giờ đây giàn giua trong làn nước mắt: “Thái ý, xin ông, xin ông hãy cứu lấy Lý ca ca Thái y nhìn thấy vũng máu tươi kia thì sợ bắn cả mình, vội vàng tiến lại bắt mạch cho Đông Phương Lý.
Ấy thế mà Đông Phương Lý lại tránh đi, vẻ mặt cũng quay về với kiểu mọi sự chẳng màng như ngày thường, cứ như chuyện vừa nãy chẳng hề nảy sinh vậy. Y cất giọng, nói nhẹ bẫng: “Bổn vương không sao, người qua xem cho Vương phi đi.”
“Lý ca ca, sao huynh lại không sao cho được chứ? Gần tay huynh đều đứt hết kia mà.” Tô Điểm Tình nói với vẻ lo lång.
“Huynh không sao” Đông Phương Lý nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng, khí huyết chạy tán loạn cũng đã ổn định lại, sức lực của y được hồi phục đôi phần.
Y đứng dậy, lảo đảo bước lên đằng trước hai bước. Tô Điểm Tình vội vàng đi qua đỡ lấy y.
Đông Phương Lý khẽ nhíu mày, khẽ nghiêng người qua phía bên kia, khéo léo tránh nàng ta.
“Lý ca ca.” Tô Điểm Tình chau mày, đôi mắt hiện lên vẻ nghi ngờ nhìn thấy bằng vải trắng quần trên cổ tay y: “Tình cảnh hồi nãy rất nguy hiểm, hay huynh cứ để thái y xem qua một chút để an tâm hơn.
“Chút vết thương con con này có là gì đâu. Tình Nhi, muội đừng lo. Mà, sắc trời cũng không còn sớm nữa, muội mau chóng quay về nhà thì hơn. Đông Phương Lý tựa lên một hòn đá cảnh: “Đỗ Khứ.”
“Có thuộc hạ” Đỗ Khứ nhanh chóng xuất hiện bên cạnh y, sắc mặt hắn tái xanh đến phát sợ.
“Ngươi đỡ ta, về Vương phủ, gọi Lục Tu đến.” Đông Phương Lý vừ dứt lời thì bỗng trước mắt hóa đen, nghiêng qua dựa hẳn lên người Đỗ Khứ.
Sắc mặt Đỗ Khứ thoắt biến, cuống cuồng đỡ y lên rồi sai người mau đi chuẩn bị xe ngựa.
Tô Điểm Tình vốn muốn đuổi theo nhưng bất thành, tốc độ của nàng ta làm sao đuổi kịp được Đỗ Khứ chứ, nên chỉ có thể tức tối phất mạnh tay áo.
Nàng ta giương mắt nhìn nơi Tần Lam Nguyệt đang đứng, rồi lại cúi đầu xuống. Ở nơi mà chẳng ai trông thấy, vẻ mặt của nữ nhân đẹp đến bực nghiêng nước nghiêng thành trông vặn vẹo dữ tợn.
Ban nãy, Đông Phương Lý tránh nàng ta!
Chuyện khi nãy hẳn không chỉ là trùng hợp, mà là Đông Phương Lý tránh đi theo bản năng.
Nhưng mà giọng điệu khi y nói chuyện với nàng ta vẫn dịu dàng là thế, y còn vì nàng ta mà tự cắt đứt gân tay mình, lại còn tát Tần Lam Nguyệt. Hẳn là nàng ta nghĩ ngợi lung tung thôi.
“Tần Lam Nguyệt, lần sau sẽ không còn may mắn như thế này nữa đâu.” Tô Điểm Tình nói trong nỗi căm hận, thế rồi lại khôi phục dáng vẻ lo âu yếu ớt, bước từng bước nhỏ nhẹ tênh mà đi.
Trên đỉnh đài chỉ còn lại Tần Lam Nguyệt và Thái y.
Tên Thái y này chính là tên lang băm đã chẩn đoán Đông Phương Anh trúng độc nọ. Ông ta hẳn là cũng có chút địa vị, vì sau khi ông ta chẩn đoán xong cũng chẳng có ai tiến lên kiểm tra lại, suýt chút nữa thôi đã hại chết Đông Phương Anh rồi.
Tần Lam Nguyệt còn đang rầu vì không biết làm sao có cơ hội nói chuyện riêng với tên Thái y này một chút, thế mà được dịp quá, người tự đưa đến cửa luôn rồi.
“Thưa Nương nương, người khó chịu ở đâu a?” Thái y hỏi với vẻ dè dặt: “Xin để Thần bắt mạch cho người chút đi a.”
Tần Lam Nguyệt vươn tay ra. Thái y nói một câu “Xin đắc tội” mới bắt đầu bắt mạch.
“Nương nương vốn không phải là người có chứng hàn bẩm sinh, hẳn là khi còn bé người rơi xuống nước hình thành nên gốc bệnh. Thân thể người suy nhược, cần uống thuốc đúng hạn, can thiệp kịp thời, nếu không để đến khi lớn tuổi hơn thì sẽ càng khó chịu. Thần sẽ viết cho người một toa thuốc để người dùng trước.
“Thái ý, người họ gì?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
Thái y nghe thấy nàng dùng giọng điệu kính trọng hỏi mình thì hết cả hồn, vội đáp: “Vương phi, người khách khí quá rồi. Thần đây họ Lâm ạ.
“Lâm Thái y, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi.” Giọng của nàng trở nên sâu xa hẳn: “Để được vào Thái Y Viện, hẳn là các người phải trải qua một cuộc thi cực kỳ nghiêm khắc mới lấy được chứng chỉ hành nghề chứ nhỉ?”
Lâm Thái y nghe xong, sửng sốt.
Tuy ông ta không biết “chứng chỉ hành nghề y” là gì, nhưng đúng là muốn vào Thái Y Viện phải trài qua một cuộc tuyển chọn cực kỳ nghiêm khắc.
“Thưa phải.” Ông ta đáp.
“Nếu như Lâm Thái y đã có thể vượt qua cuộc thi thì hẳn cũng là một con người có chút ít bản lĩnh.” Tần Lam Nguyệt vịn lan can, đứng lên.
“Mạch tượng Thập hoàng tử thể hiện rõ y vốn không bị trúng độc mà là nghẹt đường thở, ta tin hẳn Lâm Thái Y sẽ không chuẩn sai việc này? Vì dù sao, bắt mạch chính là cái căn bản nhất của nghề y mà.”
Sắc mặt Lâm Thái y trắng bệch trong nháy mắt, nỗi sợ hãi vô hình trùm khắp thân ông ta.
Ông ta cúi đầu xuống, toát mồ hôi hột, khi ấy, từng giọt mồ hội lã chã rơi, nhỏ xuống nền tuyết, rồi bị đọng thành băng.