Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 73
“Dùng heo ư?” Tiềm thức của Lục Tu khiến y nhìn về phía Đông Phương Lý.
Mặt Đông Phương Lý đã đen thành nồi sắt rồi.
Lục Tu phản đối, y bị tiêm thuốc mê nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể yên lặng mà nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
“Đúng vậy, dùng cả con heo nên phải giết heo ở phòng bếp, chỉ cần không dính máu là được.” Tần Lam Nguyệt nói: “Kỹ thuật khâu không giống như vá áo, nó đòi hỏi phương pháp và kỹ thuật”
Đặc biệt là vị trí gân bắp thịt, vì bộ vị khác nhau sẽ có phương pháp khâu khác nhau.
Một khi khẩu không tốt thì kết quả thu được sẽ hoàn toàn ngược lại.
Lục Tu bảo phòng bếp đưa một con heo nhỏ tới.
Tần Lam Nguyệt lấy bộ công cụ lần trước khâu cho Minh Hồng ra, đầu tiên là giới thiệu sơ lược một chút về dụng cụ giải phẫu, sau đó tìm đúng gân bắp thịt của heo nhỏ rồi vừa khâu lại kỹ càng tỉ mỉ vừa dạy lại phương pháp này cho Lục Tu.
Đôi mắt Lục Tu sáng lên.
Y làm nghề y nhiều năm như vậy nhưng đây lại là lần đầu tiên y nhìn thấy loại dụng cụ này, sau khi y dùng thử đã thấy rất thuận tay. Mới tốn chút thời gian, Lục Tu đã tiếp thu được một phương pháp khác để khâu gân bắp thịt, còn từ một suy ra ba, toàn bộ động tác lên xuống rất trôi chảy lưu loát. Tần Lam Nguyệt ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, sắc mặt nàng phức tạp khẽ nhìn Lục Bảo.
Vốn tưởng rằng tốc độ học tập của Lục Bảo đã rất nhanh rồi, không ngờ Lục Tu còn vượt xa nàng ấy tận mấy con phố.
Kiểu thiên phú như vậy thật sự làm người ta tức giận “Lục Bảo, ta bảo người chuẩn bị đồ vật, ngươi đã mà. chuẩn bị tốt chưa?” Nàng nói: “Rượu mạnh, gương, cây nến, nước sôi.”
“Đã chuẩn bị tốt rồi ạ.” Lục Bảo nói.
“Bắt đầu đi.”
“Vâng” Lục Bảo nói xong thì dùng rượu mạnh chà lau gian phòng, bố trí gương và cây nến cho ổn thoả.
“Đây là rượu à? Có tác dụng gì?” Lục Tu không hiểu.
“Lục tiên sinh có biết vì sao canh thịt đặt ở nơi ấm áp qua một đêm thì sẽ biến chất, còn đặt ở chỗ lạnh thì sau ba ngày, thậm chí năm ngày mới có thể biến chất không?” Tần Lam Nguyệt dùng rượu mạnh rửa sạch tay, tận lực dùng ngôn ngữ để giải thích cho Lục Tu hiểu.
Nàng nhìn sự bố trí trong phòng.
Phòng của Đông Phương Lý cũng không trang trí quá nhiều, sạch sẽ lại sáng sủa nên bắt đầu khử trùng cũng tương đối dễ dàng.
“Cái này.” Lục Tu bị hỏi mà không biết trả lời như thế nào, y chưa từng suy xét qua vấn đề này.
“Canh thịt biến chất có liên quan gì với rượu chứ?”
“Không có liên quan trực tiếp.” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng nguyên lý thì giống nhau.
“Bởi vì trong không khí có nhiều sinh vật mà chúng ta không nhìn thấy được. Những sinh vật không nhìn thấy sẽ sinh sản rất nhanh ở nơi ấm áp, canh thịt trở thành nơi ấm áp để chúng nó sinh trưởng, nhanh chóng sinh sản rồi thay thế sản phẩm dư thừa, nên canh thịt liền biến chất”
“Ở chỗ lạnh thì tốc độ sinh sản của chúng nó chậm lại, tốc độ biến chất canh thịt cũng sẽ chậm lại. Vừa rồi người cũng nói, sau khi miệng vết thương được khâu lại rất dễ dàng bị thối rữa và nhiễm trùng. Thực ra cái này cũng là do sinh vật không nhìn thấy kia gây ra “Có sinh vật mà mình không nhìn thấy sao?” Đây là lần đầu tiên Lục Tu nghe được kiến thức này.
“Đúng vậy, mắt người nhìn được đồ vật nhưng cũng không phải toàn bộ. Trên đời này còn có rất nhiều sinh vật nhỏ đến nỗi mắt người không thể nhìn thấy.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Không thể có chuyện này!” Lục Tu cười nói: “Nương nương đừng nói đùa mà, ta chỉ tin tưởng vào những gì mắt nhìn thấy mới là thật”
“Mắt nhìn thấy mới là thật sao?” Tần Lam Nguyệt nhớ tới chuyện xảy ra ở trên đình, đáy lòng có chút buồn bã.
Nàng cười lạnh lùng rồi đến gần Đông Phương Lý, dùng giọng nói tràn đầy lạnh lẽo: “Một số người cũng vì tin tưởng mắt thấy mới là sự thật mà cuối cùng lại trở thành người mù.
Đông Phương Lý nghe thấy nàng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, hơi mở mắt.
Trước mắt là khuôn mặt vô cùng thân thiết của Tân Lam Nguyệt, khoảng cách giữa nàng và y quá gần, nhìn vẻ tươi cười của nàng có chút vặn vẹo.
“Ngươi!” Đông Phương Lý không ngờ nàng lại tới gần như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ còn mười centimet.
Thậm chí y còn ngửi được mùi thuốc trên người nàng.
Lần đầu tiên y và người đối diện cách nhau gần như vậy, mà còn là một nữ nhân. Trong lòng y bỗng nhiên căng thắng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, nhắm mắt nói: “Ngươi cách xa Bổn Vương một chút đi.