Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 85
Chén thuốc được nấu ấm, thời gian sử dụng thuốc Nimesulide cũng đã trải qua được nửa giờ. Nàng cầm muỗng đút thuốc cho hắn, cũng giống như vừa rồi, thuốc chậm rãi chảy ra từ bên miệng của hắn. Hán căn bản không uống được chiến thuốc đó.
“Nhất định là ta mắc nợ người rồi. Tân Lâm Nguyệt thở dài, uống trước một ngụm của chiến thuốc, lại chậm rãi mớm cho hàn
Thuốc và nước không giống nhau, đang muốn chết, ăn liên tục vài miếng tạo mới dễ chịu chút
Nimesulide thích hợp với các bệnh chứng cấp tính, có hiệu quả nhanh, khuyết điểm không liên tục. Nàng dựa theo cấm kỵ của thuốc, chọn lựa mấy vị thảo dược không tương trùng, phân vài lần rồi đút cho Đông Phương Lý, mãi cho đến khi trời có chút ánh sáng thì tình trạng của hãn mới ổn định hơn.
Lúc này, nàng đã mệt đến gần như tê liệt
Đỗ khứ không ở đây, nàng sợ mình sẽ ngủ thiếp đi nên lấy một tay đè tay Đông Phương Ly, ghé vào mép giường Cảm giác mệt mỏi này lên, mi mắt của nàng không thể không chế được mà khép lại,
Đông Phương Lý mơ thấy một giác ma dài dòng và khổ sở.
Trong mơ, hắn nhìn thấy từ lâu về trước, một vết thương nho nhỏ hóa thành một con rắn độc, rắn độc không ngừng biến to ra, không ngừng xâm nhập vào hắn, gặm cắn vào ngũ tạng lục phủ của hắn, máu thịt dường như đau đớn đến không chịu nổi.
Rắn độc túm hắn đến Xích Diễm Địa Ngục, thân thể bị thiêu đốt, đau đớn tràn ngập toàn thân.
Hắn đau khổ giãy giụa, mặc kệ giãy giụa như thế nào, cơ thể cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn mình bị ngọn lửa cắn nuốt, trơ mắt chờ đợi cái chết sắp đến.
Khi hắn vừa từ bỏ, có người nào đó quấn quanh dập tắt ngọn lửa ở trên người hắn, rồi lại thả một khối băng ở giữa trán hắn.
Cho dù như thế, hắn cũng không có cách nào thoát khỏi sự ăn mòn của ngọn lửa.
Lúc không chịu nổi sự đau đớn này, có thứ cảm xúc mềm mại đang tiếp cận, hương thơm ngọc lành, tiên nữ từ trên trời giáng xuống, cùng gắn bó với hắn như môi với răng, cứu vớt hắn từ trong ngọn lửa đi ra ngoài.
Tiên nữ đút cho hắn một viên tiên đan, dưới sự trợ giúp ẩm áp dịu dàng kia, hắn nuốt viên tiên đạn vào, cuối cùng vòng khói lửa ở trên trời cũng lui xuống. Tiên nữ phát hiện rắn độc, sau khi chiến đấu kịch liệt, cuối cùng cũng đánh lui được con rắn độc.
Đương nhiên là rắn độc cũng không biến mất, không bao lâu đã ngóc đầu trở lại, nó lại túm hắn vào trong Xích Diễm địa ngục, so với lần thứ nhất còn mãnh liệt, thống khổ hơn.
Lúc này, tiên nữ lại từ trên trời giáng xuống, vẫn dùng cảm xúc mềm mại kia đút tiên đạn cho hắn.
Trong biển lửa ngập trời, tiên nữ đại chiến cùng rắn độc.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng rắn độc bị đánh lui, hắn cũng được tiên nữ cứu ra từ Xích Diễm địa ngục. Ngọn lửa tiêu tán, cực nóng lui tán, không khí trong lành.
Khi hắn thấy rõ hình bóng tiên nữ thì khiếp sợ phát hiện, dung nhan tiên nữ giống Tần Lam Nguyệt như đúc.
Hắn hoảng sợ, khi muốn xác nhận lại một chút thì bỗng nhiên mở mắt ra.
Trước mắt là bức rèm quen thuộc, hoa văn quen thuộc, căn phòng quen thuộc.
Đây là phòng hắn mà.
Đông Phương Lý nhìn chằm chằm vào đầu giường, suy nghĩ mơ hồ một hồi lâu mới nhận thấy được vừa rồi chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ rất chân thật.
Ở trong mơ, cái cảm giác cận kề cái chết rất rõ ràng và chân thật. Mặt của Tần Lam Nguyệt cũng rất chân thật.
“Thế mà lại mơ thấy nàng.” Đông Phương Lý tự giễu cười, lúc muốn rút tay rút về thì bất thình lình phát hiện ra Tần Lam Nguyệt ghé vào bên người hắn.
Dường như nàng cực kỳ mệt, gục qua loa vào chỗ đó, búi tóc đã xoã ra, bù xù rũ xuống.
Cổ tay của hắn bị chặn bởi tay nàng.
Khoảng cách của hai người vô cùng gần, hắn có thể nhìn rõ lông mi thật dài của nàng đang nhấp nháy, có thể nghe được rõ tiếng hít thở của nàng lên xuống đều đều.
Đông Phương Lý sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, sao người phụ nữ này lại ngủ trong phòng hắn.