Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 88
Tần Lam Nguyệt cũng không thèm để ý: “Sau khi người phát bệnh, có xác suất rất lớn sẽ rơi vào điên cuồng”
“Đến lúc đó, cơ thể của ngươi cũng sẽ đạt đến một ngưỡng, đó là khi miệng vết thương bắt đầu nhiễm trùng, ngươi sẽ cảm thấy đau đầu, nhưng chân lại không cảm thấy đau, ngươi có thể không nhận thấy “Lấy thời điểm đau đầu làm mốc, vết thương trên chân của người sẽ mở rộng ra bốn phía, bảy ngày, không, thậm chỉ chỉ năm ngày, sẽ bùng phát hoàn toàn.
Đến lúc đó, Đông Phương Lý chỉ có một kết cục, đó chính là bỏ chân để bình an, biến thành một người khuyết tật.
Cho dù y thuật cao minh đến mức nào cũng không thể cứu y.
Trong con người Đông Phương Lý lộ vẻ âm tình bất định.
Ngón tay y gắt gao nắm chặt tấm chăn, bóp đến mức hoa văn đám mây trên tấm chăn thay đổi hình dạng.
Tần Lam Nguyệt không cần phải lừa gạt y.
Vết thương trên đùi xấu đi, y cũng mơ hồ cảm giác được, mấy ngày gần đây sưng lên, còn xuất hiện mủ.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy mà thôi.
Ngày tốt lành lại gặp phải ngày khởi phát bệnh, âm mưu bên trong thoạt nhìn không đơn giản như bề ngoài như vậy.
Nếu không có Tần Lam Nguyệt làm giảm bớt bệnh đau đầu, ý sẽ lâm vào điên cuồng, tự nhiên sẽ bỏ qua vết thương trên đùi.
Cũng chính là, cho dù y may mắn thoát khỏi cạm bẫy ngày tốt lành, cũng sẽ xông vào cạm bẫy tiếp theo.
Thận trọng từng bước, mỗi một bước đều là tự cục.
Con đường này, còn dài hơn tưởng tượng, đáng sợ hơn, khó lòng phòng bị.
“Bây giờ thì sao?” Giọng nói của y vẫn trầm thấp như cũ, nhưng mềm mại hơn rất nhiều.
“Ta sẽ cắt bỏ phần thịt thối và mủ của vết thương, bôi thuốc lại lần nữa. Tuy nhiên, tình huống cũng không lạc quan, ngươi còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, Lục Tu không có ở đây, ta sẽ bảo Đỗ Khứ đi mời Lâm thái y Tần Lam Nguyệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài sương mù mờ mịt, sương giá ngưng kết, lọt vào trong tầm mắt, là một mảnh tái nhợt.
“Bọn họ chắc sắp tới rồi.”
Trời đã hơi sáng, đánh dấu một đêm lạnh lẽo kết thúc, những tiếng tí tách dần dần bị tiếng gà gáy chó sủa ở xa thay thế.
Đang nói, cửa bị người mở ra, kèm theo gió lạnh gào thét, Đỗ Khứ cả người toát ra hàn khí mang theo một lão già gầy gò tiến vào phòng.
Gió mạnh xâm nhập quét qua hệ thống sưởi ấm trong phòng, Tần Nguyệt mặc quần áo mỏng manh hắt xì một cái.
“Đóng cửa lại.” Nàng vén rèm lên.
“ Nương nương, Lâm thái y tới rồi.” Đỗ Khứ chắp tay. Trong lòng Lâm thái y cảm thấy bồn chồn, chậm rãi quỳ xuống: “Thần tham kiến Thất vương phi.
“Lâm thái y mau đứng lên. Tần Lam Nguyệt nói: “Chúng ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”
“Người đến đây! Nàng vẫy vẫy tay.
Lâm thái y lau mồ hôi lạnh trên trán, hôm qua sau khi bị Thất vương phi cảnh cáo, chuyện đó như mây đen bao phủ trên đầu ông ta, cứ nhắm mắt lại chính là cảnh tượng bi thảm của cả nhà.
Một đêm dày vò.
Lúc trời sắp sáng, Đỗ Khứ đột nhiên xuất hiện, không nói hai lời kéo ông ta dậy.
Dọc theo đường đi, ông ta thấp thỏm, sợ có chuyện lớn gì đó.
Sau khi đi tới Thất vương phủ, lại thấy Thất vương phi có giọng nói giống như Diêm La ngày hôm qua như đổi thành một người khác, thân thiết chào hỏi ông ta.
Ông ta thậm chí còn lo lắng hơn, chân của ông ta mềm nhũn.
“Thất vương phi, người có gì phân phó?”
“Lời khách khí ta sẽ không nói nhiều nữa. Tần Lam Nguyệt nói: “Ta hỏi người có loại thảo dược nào có thể ngăn miệng vết thương khép lại và làm cho vết thương trở nên tồi tệ hơn hay không?”
Nàng nhíu mày, cố gắng dùng những lời dễ hiểu mô tả bệnh tình của Đông Phương Lý một chút.
Lâm thái y hơi sửng sốt, liên quan đến vấn đề chuyên môn, ông ta cũng bất chấp sợ hãi, cẩn thận suy nghĩ một chút: “Thuốc cản trở vết thương lành lại có rất nhiều, nhưng, thuốc làm cho bên trong vết thương mưng mủ bề ngoài hoàn hảo, thì không có.”