Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 89
“Không có? Không có khả năng. Tần Lam Nguyệt nói.
“Vương phi tạm thời đừng nóng nảy, có thể để cho thần nhìn thoáng qua vết thương của Vương Gia hay không?” Lâm thái y nói.
“Vương Gia, có thể để Lâm thái y nhìn vết thương một chút không?” Tần Lam Nguyệt nhìn về phía Đông Phương Lý.
Sắc mặt của Đông Phương Lý đen lại.
Y giả bộ không nghe thấy, vẫn nhìn về phía xa. Tần Lam Nguyệt cực kỳ chán ghét dáng vẻ ra vẻ cao thâm của y, đi lên túm lấy tấm thảm của y.
Ngay khi nàng muốn xuống tay, Đông Phương Lý lại vén chăn lên.
Bàn tay của nàng cứng đờ giữa không trung, xuống tay cũng không phải, không xuống tay cũng không phải, xấu hổ muốn chết.
Gần xanh trên thái dương Tần Lam Nguyệt nhảy đến vui vẻ, tên khốn kiếp Đông Phương Lý này, nhất định là cổ ý.
Lâm thái y hành lễ.
Ông ta nhìn vào vết thương đã được xử lý thì nhíu mày.
Qua một lúc lâu mới nói: “Quả nhiên như Thất vương phi nói, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì là một vết thương nho nhỏ mà thôi, bên trong lại thối rữa nghiêm trọng.”
“Vương Gia, chắc là ngài đã trúng độc rồi.”
Vẻ mặt của Đông Phương Lý không chút thay đổi, đôi mắt kia rũ xuống, che khuất sóng gió mãnh liệt trong đáy mắt.
Có thể giấu được độc của Lục Tu, tuyệt đối không phải độc dược của vương triều Đông Lục.
“Là chất độc gì?” Giọng nói của y trở nên lạnh lẽo.
Lâm thái y lắc đầu: “Thần cũng không biết, tuy nhiên, độc này không thuộc về Đông Lục”
Ông ta trầm ngâm trong giây lát, ngập ngừng nói: “Thần đoán, có thể là độc dược của bên kia Bắc Lục.”
Lần đầu tiên Tần Lam Nguyệt nghe được các vương triều khác.
Trong ký ức của Nguyên Chủ, lục địa này chủ yếu được chia thành năm vương triều, phân biệt đặt tên theo đông tây bắc nam và trung.
Bắc Lục nằm ở vùng cực lạnh, mỗi năm thời gian có thể gieo trồng hoa màu không nhiều lắm, cho nên bọn họ nuôi gia súc nhiều hơn để đổi lấy lương thực, người cầm quyền có họ kép là Bắc Đường, có diện tích lớn nhất trong ngũ đại vương triều.
“Bắc Lục quanh năm lạnh lẽo, động một chút là nước đóng thành băng, động vật giết mổ rất nhanh biến thành khối băng, nếu muốn làm tan chảy, cần lãng phí rất nhiều củi và phân bò, mà đối với bọn họ mà nói, đây là đồ sưởi ẩm vô cùng quý giá. Cho nên, khi bọn họ giết mổ súc vật, sẽ đổ một loại thuốc bột đặc thù lên trên, mặc dù bên ngoài kết băng, bên trong cũng sẽ bảo trì hoàn hảo” Lâm thái y nói.
“Theo như bản vương biết, loại thuốc bột này cũng không có độc. Đông Phương Lý nói.
“Đúng vậy.” Lâm thái y khom lưng: “Nhưng Vương Gia rúng độc, có rất nhiều điểm tương đồng với loại thuốc bột này.
“Dược lý của độc dược hơn một nửa đều có liên quan đến nhau, có thuốc có thể làm cho bề ngoài đông lạnh bên trong tươi sống, đại phu giỏi có thể điều chế độc dược bên ngoài hoàn hảo bên trong thối rữa. Cho nên, thần cả gan suy đoán độc dược đến từ Bắc Lục.
Ánh mắt của Đông Phương Lý đen nhánh: “Đỗ Khứ, phân phó xuống, bí mật điều tra chuyện liên quan đến độc dược Bắc Lục.”
“Chuyện này không được truyền ra ngoài, phải bí mật tiến hành”
Nếu chất độc của y thực sự đến từ Bắc Lục, liên quan đến các vấn đề của cả hai nước, nó có thể phát triển thành một chuyện lớn không thể hoàn thành được.
“Vâng” Đỗ Khứ lĩnh mệnh.
“Lâm thái y” Tần Lam Nguyệt hỏi: “Ngươi có cách nào để kiềm chế không?”
“Vương phi nương nương xin yên tâm, thần đã kiểm tra qua, người hạ độc dùng liều lượng rất chú ý, vết thương cũng bị người xử lý qua, chắc là không có gì đáng ngại, thần có thể dùng châm phong bế huyệt đạo trên đùi của Vương Gia, bức độc dược đến chỗ vết thương mới tính toán”
“Ngoài ra, thần và Độc Thánh có chút quan hệ sâu xa, dưới cơ duyên trùng hợp, có được một bình giải độc đan, có lẽ sẽ có tác dụng.
“Giải độc đan?” Tần Diêm Nguyệt nhíu mày.
“Đúng vậy.
“Lấy tới đây cho ta xem” Nàng ngửi thấy, là dùng thiên nam tinh, bạch phụ tử và các loại thảo dược độc hại khác trải qua rượu độc bào chế nhiều ngày, chế tác thành, không giống là giải độc đan, ngược lại giống như kịch độc đan.
Nếu Đông Phương Lý uống vào, lập tức có thể nhìn thấy Diêm Vương.