Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 9
“Tại sao lại đánh Hồng Dược?” Giọng nói của y trầm xuống.
“Nàng ta đánh nha hoàn của ta, vì sao ta không thể đánh lại nàng ta chứ?” Tần Lam Nguyệt ngồi xuống, rót một chén trà nóng, móng tay khẽ vớt lá trà lên: “Vì một nha hoàn, ngươi thân là vương gia lại đích thân đến đòi công đạo? Thật sự là cảm động trời đất đấy. ”
Đông Phương Lý nghe nàng chế giễu một cách lạnh lùng, y nhíu mày, dùng giọng nói của mình khắc chế lại sự lạnh lùng: “Nàng ta là do mẫu phi phái đến, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không? ”
Tần Lam Nguyệt nhấc cằm lên: “Xin vương gia nói rõ ràng. ”
“Tùy ý sử dụng tư hình với thuộc hạ là tội lớn, mặc dù bản vương không so đo, nhưng ngươi sẽ giải thích như thế nào ở chỗ của mẫu phi đây?”
Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Nha hoàn tên Hồng Dược đó là cáo giả oai hùm, ỷ vào danh nghĩa Vân phi nương nương và vương gia làm ra chuyện thiên lý bất dung, thân là nha hoàn vậy mà dám sử dụng tư hình với người bên cạnh ta, nếu như thật sự truy cứu, thì quả thật là tội lớn. ”
Đông Phương Lý trầm xuống nhìn nàng ấy, quỷ dị hợp tình hợp lý, giống như lúc nàng biện minh với Tam huynh vậy.
Y gần như chắc chắn.
Tần Lam Nguyệt ở trước mắt, đã không còn là Tần Lam Nguyệt ngốc nghếch của trước kia nữa.
Nhưng, nàng thật sự là Tần Lam Nguyệt sao.
Trong chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra sai sót gì?
“Đúng rồi, ta bảo các thị vệ chuyển lời cho ngươi, đã chuyển lời chưa vậy? Nếu như vương gia có thể lý giải được ý tứ của những lời kia, thì càng nên biết, Hồng Dược đó tuyệt đối không dám chạy đến trước mặt Vân phi nương nương để cáo trạng. Ngươi có thể yên tâm, những gì ngươi lo lắng sẽ không xảy ra đâu.” Tần Lam Nguyệt nói.
Đông Phương Lý dò xét nàng.
Tần Lam Nguyệt mặc cho y nhìn thế nào cũng không động đậy, bộ dạng hào phóng.
Nữ nhân này quả thật đã biết được thân phận thật sự của Hồng Dược.
Mặc dù không biết nàng biết Hồng Dược là quân cờ mà Tam huynh đã sắp xếp ở bên cạnh y từ chỗ nào, nhưng, có thể chắc chắn rằng, nàng ấy biết điều đó.
Hơn nữa, nàng còn mượn cơ hội Hồng Dược phạm tội lần này, và lần trước toàn bộ đều thừa nhận rồi giao cho Tam huynh.
Hồng Dược vì để tiếp tục ở lại phủ Thất vương, mà không dám náo ầm ĩ, chỉ có thể nuốt quả đắng này.
Chiêu này, vừa thâm vừa tàn nhẫn.
“Thấy biểu cảm của vương gia, hình như là đã nghĩ thông suốt.” Tần Lam Nguyệt nhìn biểu cảm không thay đổi của Đông Phương Lý, buông chén trà xuống, nhíu mày: “Ra tay vì một nha hoàn và vương phi mà ngươi cưới chính thức thật không đáng. Nào, uống một chén trà đi. ”
Đông Phương Lý hừ lạnh một tiếng.
Nữ nhân này, đang quanh co nhắc nhở y chú ý đến thân phận.
Nàng ấy quả thật không ngốc, thay vào đó, lại trở nên táo bạo.
Tần Lam Nguyệt rót một chén trà đưa cho y: “Một chén trà thô, mong vương gia không chê. ”
Đông Phương Lý nhìn chén trà làm bằng gốm sứ thô, lá trà ngả vàng đang nổi bồng bềnh bên trong chén trà, bởi vì ngâm quá lâu, nên nước biến thành màu Minh Hồng đậm đặc, thoạt nhìn có chút phản dạ dày.
Lá trà tốt nhất chủ yếu là chồi.
Cuống trà, đa phần là người nghèo mới dùng, y cũng là lần đầu tiên biết, trong vương phủ lại có loại trà kém cỏi như vậy.
Trà kém chất lượng, than kém chất lượng, và thức ăn thừa cố ý được đặt ở trước cửa
Thiết nghĩ là nàng cố ý lấy ra để cho y xem.
“Ngươi đang trách bản vương đối đãi với ngươi sao?” Đông Phương Lý hỏi.
Tần Lam Nguyệt nhíu mày: “Đang êm đẹp, vì sao vương gia lại nói những lời này? ”
Nàng nhấp một ngụm trà, thở dài: “Một giỏ thức ăn, một gáo nước, không thay đổi được niềm vui, vương gia chớ nên suy nghĩ quá nhiều. ”
“Ồ?” Đông Phương Lý cười lạnh.
“Vương gia giống như tiên nhân vậy, không ăn pháo hoa nhân gian, đương nhiên cũng sẽ không hiểu được khổ ải nhân gian rồi. Có những thứ vương gia cho rằng là kém chất lượng, nhưng thật sự rất quý giá, ví dụ như bình trà này.” Tần Lam Nguyệt chỉ vào chén trà: “Nước nóng này, là nha hoàn của ta đã lết thân thể bị bệnh lâu năm đứng chờ mấy canh giờ mới có thể lấy được đó. ”
“Lúc vương gia vào cửa hẳn là cũng nhìn thấy thức ăn thừa đặt ở bên ngoài, chó trong vương phủ đa phần đều được nuông chiều, khi nhìn thấy thức ăn đó thì cũng lười ngửi. Nhưng đó là nha hoàn của ta cầu rất lâu mới có được, vì để ăn được đồ nóng, mà nàng ta đã canh giữ bên ngoài phòng bếp, bị vu khống là kẻ trộm, rồi bị người ta đánh đến toàn thân bị thương. ”
“Những thứ này, không đáng giá mấy văn tiền, nhưng nó chứa đựng được tâm ý quý giá nhất, là bảo vật vô giá.”
Đông Phương Lý nhìn nàng, cười như không cười: “Nếu ngươi cho rằng đây là bảo vật vô giá, vậy thì nhất định phải quý trọng, sau này cũng xin quý trọng nhiều hơn.”
Tần Lam Nguyệt sửng sốt.
Nàng không nghĩ rằng Đông Phương Lý lại không biết xấu hổ như vậy, nàng bày tỏ tình cảnh, đơn giản là muốn nhắc nhở y một chút, để cho y hiểu được thuộc hạ trong vương phủ này đối đãi với vương phi nàng như thế nào.
Nhưng phàm là Đông Phương Lý muốn sĩ diện, thì cũng nên làm công phu bề ngoài, ở mức độ ăn mặc nên đề cao một chút đãi ngộ, nàng muốn nhân cơ hội đòi lại một ít quyền lợi mà vương phi nên có, để Lục Bảo chịu ít tội một chút.
Nam nhân này nhẹ nhàng chặn nàng lại.
“Không cần vương gia nhắc nhở, ta cũng sẽ quý trọng. Quả thật những thứ như ăn mặc này, ta cũng không so đo, ăn no mặc ấm là được rồi, nhưng, nếu như có người nào đó ức hiếp người quá đáng, ép ta, không chừng ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đó. ”
“Ví dụ như, hậu viện vương phủ rửa máu cái gì đó, vương gia nhất định phải giáo huấn lại bọn họ, sinh mạng của con người chỉ có một lần.” Tần Lam Nguyệt cũng học bộ dạng của y, dùng giọng điệu nhẹ nhàng phiêu phiêu mà lạnh lùng.
“Ngươi đang uy hiếp bản vương sao?”
“Không dám.”
Trong con ngươi của Đông Phương Lý tràn ngập hàn ý, trong giọng nói mang theo sự trào phúng nhàn nhạt: “Tần Lam Nguyệt, hy vọng ngươi biết rõ địa vị và hoàn cảnh của mình, trong vương phủ này, không nên làm chuyện quá đáng. ”
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt lạnh xuống: “Đông Phương Lý, chuyện trước kia là ta có lỗi với ngươi, kéo ngươi vào trong vũng bùn này, trở thành trò cười của khắp Kinh Thành, thật sự rất xin lỗi. Ngươi vì danh tiếng hoàng gia mà buộc phải cưới ta, ta cũng biết hoàn cảnh và thân phận của bản thân mình. Nhưng, điều này không thể biện minh cho việc ta ở trong vương phủ bị bắt nạt. ”
Lần đầu tiên Đông Phương Lý nghe nàng chủ động nhắc tới chuyện đó, trong lòng rùng mình, sắc mặt có chút khó coi.
“Ở một mức độ nào đó mà nói, tất cả chúng ta đều là kẻ bị hại. Sau khi ta biết chuyện yến tiệc trung thu là do một tay Tần Tuyết Nguyệt lên kế hoạch, đã tức giận ngập trời xông vào phủ Tam vương tìm nàng ta tính sổ, nhưng lại bị nha hoàn của nàng ta ấn vào trong nước cho chết. Nhưng có thể là do tuổi thọ của ta còn chưa tới, nên Diêm vương không dám nhận, ta dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan rồi lại trở về, gặp họa ắt có phúc, ta cũng thông suốt, ngươi cũng thông suốt.” Tần Lam Nguyệt nữa đùa nữa thật nói.
“Ân tình ta nợ vương gia, phần ân tình này, ta nhất định sẽ trả lại.” Nàng nói.
“Trả sao?” Đông Phương Lý cười lạnh một tiếng, con ngươi y rũ xuống, hàng lông mi dài chợt lóe lên, trên người tràn ra một chút bi thương không phù hợp với khí chất của y: “Ngươi trả như thế nào? ”
Tần Lam Nguyệt cắn môi: “Chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ đề xuất ly thân. ”
Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đông Phương Lý: “Ta sẽ chuẩn bị vẹn toàn, sẽ không để cho ngươi có một chút khó xử nào cả, chờ sau khi ta ly thân, ngươi có thể cưới tiếp.”
Lúc nàng nói đến cái tên đó, biểu cảm của Đông Phương Lý đột nhiên thay đổi.
Mây nhẹ gió trôi tiêu tán, thay vào đó là mây đen dày đặc.
Sát khí trong nháy mắt bùng nổ, không ngừng tràn ngập trong căn phòng này.
Không đợi Tần Lam Nguyệt phản ứng lại, ngón tay thon dài của y đã trượt xuống cổ nàng.