Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 90
“Cái này không thích hợp cho Vương Gia dùng.” Vẻ mặt Tần Lam Nguyệt xám xịt: “Nhỡ đâu thánh độc kia đang trêu đùa với người thì sao?”
Tuy nói rằng lấy độc trị độc, nói thì là như vậy nhưng cũng không được lạm dụng. Cho Đông Phương Lý đang suy yếu uống vào sẽ không chịu nổi loại thuốc này, thần tiên Đại La cũng khó có thể cứu sống được.
“Điều này tuyệt đối không thể.” Lâm thái y nói: “Thánh độc và thần y nổi tiếng, thiên hạ này không có độc nào mà hẳn không giải được, giải độc đan này cũng tuyệt đối sẽ không phải là giả
Ông ta dừng lại một chút: “Vương Gia, Thánh độc cũng đang ở Kinh Thành, nếu hắn ta chịu ra tay, độc của Vương Gia khẳng định hắn ta có thể có cách giải “Chỉ là tính cách hắn ta kỳ quái, sở thích đặc biệt, người xem có muốn mời hắn ta đến hay không?”
“Đợi Lục Tu trở về rồi nói sau” Đông Phương Lý hạ giọng nói
Tần Lam Nguyệt trả lại giải độc đan cho Lâm thái ý, như đang suy nghĩ gì đó: “Ta không nói giải độc đan là giả, thứ này là dùng phương pháp lấy độc trị độc, đối với Vương Gia hiện tại mà nói thì gánh nặng quá lớn. Tuy nhiên, ta có thể phối ra một loại thuốc dựa theo đơn thuốc này.”
Nàng đứng lên: “Nguyên lý của độc dược vốn liên kết với nhau, ta dựa trên cơ sở dược liệu của hắn ta, thay thế độc dược bằng những loại ít độc hoặc hơi độc.”
Lời của nàng còn chưa nói xong, đột nhiên, trước mắt tối sầm lại, choáng váng, ý thức cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng.
“Hỏng rồi.” Tần Lam Nguyệt che miệng lại, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc lại xuất hiện.
Lại là một triệu chứng hạ đường huyết, lượng đường trong máu thấp có thể dẫn đến ngất xỉu. Tối qua nàng ăn một bát mì, gần như là cả đêm không ngủ, thân thể bé nhỏ suy yếu đã đạt đến giới hạn.
“Nước đường đặc.” Nàng dùng chút sức lực cuối cùng của mình nói một cách khó khăn: “Cho ta nước đường đặc.”
Nói xong, người nàng mềm nhũn ngã xuống.
“Cẩn thận.” Đông Phương Lý giơ tay ra đỡ lấy nàng.
Nhưng y chỉ có thể dùng được một tay, bản thân cũng đang suy nhược tới mức không chịu nổi, không chỉ không đỡ được, mà còn bị nàng đè xuống.
Đông Phương Lý nhìn người phụ nữ đang áp sát bên cạnh, trên trán giật vài cái
Y nắm chặt tay trái của mình.
Từ góc độ của y, có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé đã mệt mỏi đến mức không gắng gượng nổi nữa, trên khuôn mặt đó thực sự là một màu tái nhợt đến kinh sợ.
Một trạng thái không bình thường của bệnh lý lại nhợt nhạt yếu đuối.
Nữ nhân này bình thường to gan lớn mật, kiêu ngạo ngang ngược như vậy. Dưới bộ dạng suy nhược, ngược lại trông rất đáng thương.
Lâm thái y hoảng sợ, vội vàng bắt mạch cho nàng.
“Thân thể nương nương suy nhược, bản thân có bệnh mãn tính, lại mệt mỏi quá sức, thân thể không chống đỡ nổi.” Ông ta chắp tay nói: “Chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là sẽ không có gì đáng ngại.
“Bệnh mãn tính sao?” Đông Phương Lý liếc mắt.
Kiểu nữ nhân khí thế hùng hổ, tính cách mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn như thế không giống người có bệnh mãn tính.
“Nếu thần không nhìn lầm, khi nương nương còn nhỏ, hẳn là rơi vào sông băng hoặc chịu đại hàn, các mầm bệnh xâm nhập vào cơ thể là gốc rễ của căn bệnh, dẫn đến suy nhược cơ thể.” Lâm thái y nói: “Nếu không nghỉ ngơi cho tốt, về sau sợ là…”
Ông ta đột nhiên dừng lại, nếu Vương phi nương nương hiểu về y thuật, đương nhiên sẽ hiểu được cái hại trong đó.
Đông Phương Lý nghe được bốn chữ “rơi vào sông băng”, bất giác giật mình, trong đầu y không hiểu sao lại hiện lên một bóng dáng nhỏ bé, đôi mắt dịu dàng khẽ mở ra.
Sự dịu dàng này cũng không kéo dài quá lâu, giống như y nghĩ đến chuyện gì không mấy dễ chịu, sự dịu dàng này cũng bị thay thế bằng sự u ám.
“Đỗ Khứ, người đang xem cái gì mà ồn ào vậy?” Y lạnh lùng nói: “Đưa nàng ấy đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.” Đỗ Khứ ôm Tần Nguyệt lên: “Vương Gia, để Vương phi ở lại cung Minh Ngọc, hay là đưa nàng về U Lan Các ạ?”
“Ngươi nói xem?” Đông Phương Lý nhìn bên mép giường, trong giọng nói bình tĩnh mang theo chút lạnh lùng.
Đỗ Khử do dự: “Thuộc hạ cảm thấy vẫn nên để Vương phí ở lại cung Minh Ngọc thì tốt hơn.