Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra – Triệu Khương Lan
  3. Chương 1193
Trước /1461 Sau

Truyện Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra – Triệu Khương Lan

Chương 1193

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1193

Triệu Khương Lan nhìn thấy dáng vẻ này của hản thì binh lính trong lòng đã tan rã.

Nàng thực sự không biết phải giải thích tất cả những chuyện này cho Mộ Dung Bắc Uyên hiểu như thế nào.

Tâm trạng thế này, Triệu Khương Lan hiểu rõ nhất.

Bởi vì khi nàng trở về kinh thành, đã được thông báo là không thể dùng thân phận vương phi ở bên cạnh hẳn, cũng là không thể chịu nổi giống như vậy.

Phải nói như thế nào đây?

Chẳng lẽ lại nói với Mộ Dung Bắc Uyên, người mà ngài thật lòng yêu thương, từ trước đến giờ đều là vương phi của ngài.

Nhưng bởi vì sự xấc xược bá đạo của hoàng đế địch quốc, người ta muốn cướp đoạt nàng đi, bằng không sẽ phát động chiến tranh, người dân sẽ rơi vào cảnh máu chảy đầu rơi.

Là hi sinh một mình nàng, hay là muốn muôn dân trăm họ phải chịu cảnh lầm than, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng tất cả mọi người đều rất rõ ràng.

Chỉ là bọn họ thân là người trong cuộc, nhưng lại không thể gánh nổi gánh nặng này.

“Bất kể ta là ai, ta đều sẽ trở thành hoàng hậu Vinh Dương. Mà sẽ không phải là nữ nhân của Mộ Dung Bắc Uyên ngài, coi như chúng ta đã từng quen biết thì sao, vào lúc mạng sống của ngài đang hấp hối, ta còn không phải đã hết sạch kiên nhãn, bỏ đi một mạch, bỏ lại ngài một mình không thèm quan tâm sao? Ta vốn dĩ không cách nào vì để bảo vệ một người không rõ sống chết mà đánh cược tiền đồ của bản thân mình, vì thế nên ta mới lựa chọn bỏ đi, chỉ là không ngờ mạng của Thần vương điện hạ lại lớn như vậy, cửu tử nhất sinh mà ngài cũng có thể sống được.”

“Ta thừa nhận ta hổ thẹn với ngài, nhưng lại càng không thể phủ nhận chính mình đã từng bạc bẽo vô tình. Bắt đầu từ lúc ta bỏ đi, cũng đã chặt đứt hết tất cả mọi thứ liên quan đến ngài, càng không hề nghĩ tới tương lai gì cả, vì thế nên Mộ Dung Bắc Uyên, ngài không cần ôm ấp tưởng tượng đẹp đế với ta, ta không phải là người trong lòng ngài mong nhớ, đáng để người yêu thương. Ta chỉ là một người ham muốn hư vinh, một nữ nhân không từ bỏ mọi cơ hội để leo lên càng cao.”

Trong thời điểm mấu chốt này, ngoại trừ làm cho hắn hết sạch mọi hy vọng với mình, Triệu Khương Lan cũng không còn cách nào khác.

Mộ Dung Bắc Uyên cứng đờ nhìn nàng chăm chú: “Ta không tin nàng, nàng… biết lừa gạt người ta nhất, ta mới không tin loại người như nàng”

“Có tin hay không thì tùy ngài, vào lúc ngài khó khăn nhất ta lựa chọn rời đi chính là sự thật, tất cả mọi người đều biết. Cho dù là ngài không thích Thần vương phi, ngay lúc đó cũng không bỏ rơi ngài, nhưng lúc đó ta rời khỏi ngài không lo lắng không quan tâm, thế mà ngược lại, ngài vẫn cứ thích ta, ngài nói xem, ngài có phải là vô cùng đáng thương hay không.”

Hắn đỏ mắt nhìn nàng, vô cùng cố chấp muốn một câu trả lời.

“Vì thế nàng đã thừa nhận, nàng mới đúng là Khương Lan. Ban đầu được ta đưa vào trong vương phủ, người mà ở bên ta khoảng thời gian ấy chính là nàng. Vậy còn Hứa Mạn Nhi là sao? Nàng không cần nói với ta là nàng không biết, nàng ấy hiểu rõ mọi chuyện của ta, trong tay còn có bộ trang sức huyết ngọc kia, có phải đều do nàng hướng dẫn không?”

Nàng không biết phải giải thích như thế nào nữa, chỉ đành quyết tâm ép mình tàn nhãn.

“Phải, là ta làm đó. Ngài có biết vì sao không? Bởi vì ta không muốn có dính líu gì với ngài cả, thế nên ta tìm một người tới thay thế ta, ngài còn chưa hiểu rõ nữa sao Mộ Dung Bắc Uyên, ta cảm thấy ngài rất phiền. Giữa chúng ta rõ ràng là đã chẳng còn tí quan hệ nào, ta vốn dĩ chẳng là gì của ngài cả, chí là từng ở bên cạnh ngài một khoảng thời gian mà thôi, thậm chí còn chưa từng có được một cái danh phận, ngài dựa vào cái gì mà thao túng quyết định của ta? Bây giờ ta muốn gả cho ai thì cũng không liên quan tới ngài, giữa chúng ta trước đây chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, những khoảnh khắc mờ ám ngắn ngủi kia vào lúc ta nhãn tâm rời bỏ ngài thì cũng đã tan thành mây khói rồi, ngài vẫn còn chưa hiểu sao!”

Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt lấy cổ tay nàng: “Nói dối, nàng đang nói dối! Nàng căn bản sẽ không đên Vinh Dương làm hoàng hậu! Bằng không lần trước lúc sứ thần Vinh Dương đến đây, nàng cũng đã không thể chờ nổi mà đi theo bọn họ rồi, thế nhưng nàng không đi, nói rõ rằng nàng vốn không nỡ rời khỏi nơi này, không nỡ rời xa ta! Còn có Tiên Nữ, nàng cố ý đưa cho ta một con hồ ly nhỏ, nếu như không phải trong lòng nàng có ta, cần gì phải cố ý tặng quà đến cho ta mong ta vui vẻ.

Tại sao nàng lại không chịu thừa nhận? Tại sao lại không chịu đối mặt với suy nghĩ trong lòng mình? Nếu như chúng ta thật lòng yêu thương nhau, thì cùng nhau đi cầu xin phụ hoàng, để ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban không được sao!”

Triệu Khương Lan đẩy hắn ra: “Lần trước ta không đi theo sứ thần Vinh Dương là bởi vì ta phải giữ đạo hiếu cho thái hậu, nếu như còn chưa đầy ba tháng mà ta đã tổ chức đại hôn, người trong thiên hạ sẽ cười ta đây bất hiếu, ta không muốn gánh chịu tiếng xấu như thế “Đưa cho ngươi con hồ ly, con hồ ly đó là ta bỏ hai lượng bạc tùy tiện mua được ở trên chợ, vốn dĩ chẳng tốn tí tâm sức gì, ngài cảm thấy đó là món quà quý trọng sao? Mộ Dung Bắc Uyên, ngài quá xem trọng bản thân mình rồi. Nếu như những chuyện này làm cho ngài cảm thấy rất cảm động, vậy thì muốn lấy lòng của ngài cũng thật quá dễ dàng đó. Ta đối xử tốt với ngài, chỉ là bởi vì lòng ta cảm thấy hố thẹn, nhưng ngài bảo ta trở về bên cạnh ngài, thì tuyệt đối là không thể nào.

Ta chưa bao giờ nói không muốn làm hoàng hậu, đó là hoàng hậu của Vinh Dương, là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, ta làm sao có thể không muốn làm chứ!”

Trong ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên tràn ngập tủi thân.

Quảng cáo
Trước /1461 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Han Tu Đạo Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net