Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1268
Nhưng so với tình hình bây giờ thì rất khác nhau.
Vốn là Triệu Đường còn nghĩ đến việc Triệu An Hinh với tư cách là con trai trưởng sẽ ở lại kinh thành để mà xã giao trên quan trường với ông ta.
Sau này nói không chừng có thể mưu cầu một chức quan nào đó, trợ giúp cho nhà họ Triệu phát triển, tiến thêm được một bước nữa.
Bây giờ đã xảy ra chuyện gì mà lại đi đến phương nam một mình?
Ông ta lập tức phản đối, thế nhưng thái độ của công chúa Văn Hi lại rất kiên quyết.
Bà ta thậm chí còn nói là muốn Triệu An Hinh sau chuyến đi này thì cũng đừng quay trở lại kinh thành nữa.
Triệu Đường càng cảm thấy mọi chuyện không được bình thường, trước đây, rõ ràng công chúa Văn Hi đã xem Triệu An Hinh như cháu ngoại ruột của mình mà hết mực che chở.
Thậm chí vị trí của Triệu An Linh trong lòng của công chúa Văn Hi còn không bẵng Triệu An Hinh Chắc chẳn đã xảy ra chuyện gì đó mà ông ta không biết, họ mới có thể đột nhiên đề ra chuyện xấu như vậy.
Thế nhưng cho dù là Triệu Đường hỏi thăm như thế nào đi chăng nữa, họ cũng không chịu nói ra sự thật.
Chỉ là đã có dự định từ trước, để Triệu Đường không thể ngang ngược mà cản trở.
Triệu Đường vì thế mà giận dữ, nhưng Triệu An Hinh vẫn cứ khăng khăng đồng ý với sự sắp xếp của công chúa Văn Hi.
Hẳn còn nói do mẫu thân qua đời nên trong lòng của hẳn vô cùng đau buồn, mới nghĩ vào trong chùa cầu phúc cho mẫu thân.
Không biết tại sao, trong lòng Triệu Đường đột nhiên lại có một suy nghĩ.
Nhưng lập tức ông ta lại cảm thấy nó quá là vớ vẩn, cho nên đã phủ nhận nó rất nhanh.
Triệu An Cẩm vẫn còn chưa rõ tình hình, cảm thấy đau lòng khi huynh trưởng lại đột nhiên rời đi.
Nó cứ liên tục vừa khóc vừa nắm lấy tay áo Triệu An Hinh không cho hản đi.
“Ca ca, ca ca, chẳng lẽ huynh không còn cần An Cẩm nữa sao?
Huynh đi rồi thì ta phải làm sao?”
Triệu An Hinh không yên lòng mà kế qua loa lại cho nó, hẳn thậm chí còn không thể chờ được mà muốn đi ngay lập tức, sợ rằng công chúa Văn Hi sẽ đổi ý.
Cho nên sáng sớm hôm sau, hẳn lập tức sai người thu dọn xe ngựa, lập tức chuẩn bị ra khỏi thành, đi càng xa càng tốt.
Suốt cả đêm, Triệu An Linh gần như không thể ngủ được.
Đương nhiên nàng ấy hiểu rõ, đợi đến lúc trời sáng thì Triệu An Hinh cũng đã rời đi rồi.
Càng tới lúc hắn phải đi, trong lòng Triệu An Linh lại càng thêm thấp thỏm không yên.
Có phải điều này có nghĩa là, sau này muốn biết chân tướng sẽ lại càng khó khăn.
Cho dù tương lai không có ai nghỉ ngờ, Triệu An Hinh đang ở phía nam, nếu làm kinh động đến hẳn, hắn dứt khoát sẽ chạy trốn không còn thấy bóng dáng, đó chính là chết mà không có đối chứng.
Triệu An Linh bực bội gãi tóc mình, thật sự không biết phải làm gì.
Nàng ấy vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra ngày đó đi gặp Triệu Khương Lan, cả người nàng suy sụp.
Thực tế, nhìn Triệu Khương Lan thê thảm, trong lòng nàng cũng không sung sướng gì.
Ngược lại cứ như có vật gì đó chắn ở ngực, buồn bực bứt rứt khó chịu.
Không dễ gì chịu đựng cho đến sáng, chợt nghe thấy trong sân truyền đến động tĩnh.
Triệu An Hinh đã thu xếp ốn thỏa mọi thứ, chỉ đợi xuất phát.
Hôm nay Triệu Đường không thượng triều, vẻ mặt của ông ta đông cứng lại, nhìn chăm chằm vào Triệu An Hinh.
“Ngươi thật sự muốn đi sao? Ngươi phải nghĩ cho kỹ, lần này đi không biết năm nào tháng nào mới quay về, con đường làm quan của ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng, chẳng lẽ ngươi định ở trong chùa cả đời sao”
Triệu An Hinh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Trong lòng hài nhi đã quyết định rồi, đây cũng là kết cục tốt nhất cho hài nhi, mong phụ thân tác thành. Dù sao nhà họ Triệu vẫn còn có An Cấm, An Cẩm trước nay vẫn rất thông minh, về sau chắc chắn sẽ như phụ thân mong muốn, trở thành nhân vật tài giỏi. Tư chất hài nhi vốn ngu dốt, cũng không có năng lực để mà ở bên cạnh phụ thân lo toang giải quyết khó khăn, thậm chí đến việc sống ở kinh thành cũng không quen, vẫn mong phụ thân không cần phải khuyên ngủ nữa.”
Triệu Đường tức giận hừ một tiếng: “Tùy ngươi vậy, vi phu thật sự không hiểu, tiền đồ ở kinh thành tốt như vậy lại không muốn, lại phải đi về phương nam, nhưng đây là con đường mà ngươi đã chọn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, ngươi muốn đi thì đi đi!”