Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Dung Bắc Quý vội nắm lấy tay nàng ta: “Nàng yêu ta mà, ta biết nàng yêu ta. Vừa nhìn thấy ta nàng sẽ cười tươi như hoa. Nàng còn từng nói rằng, mong muốn của nàng là gả cho ta làm thê tử. Lế nào nàng không giữ lời sao?”
Nhưng mà, ta không còn tình cảm trước đây với ngươi nữa, sau khi hai ta rời khỏi nhau, ta lại nhớ về ký ức tốt đẹp giữa chúng ta, rồi lại phát hiện nó đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, không còn bất cứ điều gì để †a tiếc nuối nữa. Mộ Dung Bắc Quý, quá khứ đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta nên hướng về phía trước, đừng dừng bước, mãi không muốn bước nữa có được không”
“Không được!” Hắn mím môi.
“Nếu như nàng thật sự không yêu ta, vậy nàng có thể vì thương hại ta không? Ta rất sợ, ta không muốn sống một mình ở nơi này, nàng ở lại bên cạnh ta đi!”
Triệu An Linh bị dáng vẻ này của hẳn làm khó xử.
Lý trí nói với nàng ta rằng giờ phút này phải quyết tâm từ bỏ, rời khỏi Mộ Dung Bắc Quý.
Nhưng nàng ta lại nhớ đến, ngày đó mắt Mộ Dung Bắc Quý không thể nhìn thấy, dáng vẻ ủ rũ của hắn khiến trong lòng có cảm giác khó chịu.
Có phải hiện giờ hắn thật sự rất bất lực?
Chẳng lẽ mình ở đây thì có thể giúp được Mộ Dung Bắc Quý sao?
Mọi người đều nói một ngày phu thê, trăm ngày tình nghĩa. Bọn họ làm phu thê với nhau lâu như thế, tuy nói là không vui vẻ gì nhưng tính kỹ lại thì cũng không có thâm thù đại hận gì ghê gớm.
Có lẽ là dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Quý quá đáng thương, Triệu An Linh thật sự có chút không đành lòng.
Nàng ta chỉ có thể chậm rãi buông đồ vật trong tay xuống, nhỏ giọng nói: “Không thì ta ở lại với người thêm mấy ngày nữa, nhưng ta phải nói rõ trước, chúng ta đã không còn bên nhau nữa, ta vốn không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho người. Nhưng ngươi cứ yên tâm, chờ đến khi cảm xúc của ngươi ổn định thì ta nhất định phải đi”
Mộ Dung Bắc Quý nghe xong, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng.
Sau khi hòa ly với Triệu An Linh hẳn mới phát hiện thật ra trước đây mình không hiếu rõ Triệu An Linh.
Trước đây bọn họ luôn xa cách nhau, bởi vì mưu kế thủ đoạn mà không quan tâm đến tình cảm chân thành nhất.
Đến bây giờ hắn muốn níu kéo thì đã bị mọi kiểu trắc trở ngăn cản.
Thế là hai người nhất trí, nàng ta đành phải tiếp tục ở lại Đông Cung.
Sau khi Nghiêm Chính sắp xếp xong xuôi thì lập tức trở về phủ đệ.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, hắn không do dự mà nhanh chóng đến Triệu gia.
Hắn muốn xác nhận xem Triệu An Linh đã bình an trở về hay chưa.
Nhưng khi đến Triệu gia lại hay tin đến giờ Triệu An Linh còn đang ở trong cung, chưa hồi phủ Trong lòng Nghiêm Chính thoáng có cảm giác mất mát.
Hắn thậm chí còn lo lắng liệu có phải Mộ Dung Bắc Quý đã giam An Linh hay không?
Cho nên nàng ta đã mất đi sự tự do, không thể quay về.
Khi rời khỏi Triệu gia, đúng lúc Nghiêm Chính đụng mặt Triệu Đường.
Hắn liền chắp tay hành lễ, chào: “Triệu đại nhân”
Triệu Đường thấy là hắn, nghĩ đến gì đó nên lên tiếng hỏi: “Nghiêm đại nhân đến tìm An Linh sao?”