Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1412
Mặc dù không trực tiếp nhìn thấy, chỉ được nghe vị nữ quan này thuật lại nhưng khóe mắt của Hứa Mạn Nhi cũng rơm rớm nước mắt.
Nàng sợ nước mắt sẽ làm trôi lớp trang điểm trên mặt nên cố gắng cắn môi để nhịn.
Vì sao Mộ Dung Bắc Hải lại đối xử với nàng tốt như vậy? Thật khiến người khác cảm thấy không chân thật.
Bởi vì phụ mẫu của Hứa Mạn Nhi đều không có ở đây nên Mộ.
Dung Bắc Hải không cần ở lại dùng cơm, chỉ cần đưa Hứa Mạn Nhi đi là được.
Hắn đích thân tới khuê phòng, trịnh trọng đưa tay về phía Hứa Mạn Nhị, người đang trùm khăn che đầu.
“Trắc phi, đưa tay nàng cho bản vương, ta dẫn nàng về nhà!”
Nghe đến đây, Hứa Mạn Nhi rơi một chút nước mắt, nàng phải dùng hết sức mới có thể kìm lại được.
Nàng gật đầu thật mạnh rồi nghẹn ngào trả lời một câu: “Cảm ơn điện hạ đã đích thân tới đón thiếp thân”
Mộ Dung Bắc Hải khẽ mỉm cười, hẳn nằm chặt tay của Hứa Mạn Nhi, mười ngón tay của hai người cùng đan vào nhau.
Bọn họ đi không nhanh nhưng những người bên cạnh đều nhìn họ vô cùng ngưỡng mộ.
Dân gian còn có một cách làm khác, đó là tân lang cõng tân nương lên kiệu hoa.
Mộ Dung Bắc Hải có lẽ nghĩ đến cảnh tượng đó, liền nói lời xin lỗi.
“Xin lỗi, Mạn Nhi. Bổn vương không thể đích thân công nàng lên kiệu hoa, chỉ có thể chậm chạp dìu nàng đi. Nếu như sau này ta có thể hồi phục lại như trước, món nợ ta nợ nàng hôm nay, ta sẽ đền bù cho nàng.”
“Điện hạ, chàng không nợ ta thứ gì cả, chàng đã cho ta mọi điều tốt đẹp trên thế gian này rồi, đời này của ta không còn gì hối tiếc. Có thể gặp điện hạ chính là may mắn lớn nhất cả đời này của ta! Ta chỉ mong có thể bầu bạn bên cạnh điện hạ, đến khi đầu bạc cũng không rời
Mộ Dung Bắc Hải ân cần thay nàng ấy vén rèm hoa. kiệu “Nàng nhìn dưới chân, cẩn thận một chút. Đợi nàng ấy ngồi vững, đội ngũ rước dâu mới lại khởi hành, trở về vương phủ.
Hứa Mạn Nhi lấy tư cách biểu tiểu thư của Hứa gia, cho dù thế nào cũng phải mang theo ít nhất hai nha hoàn làm của hồi môn.
Trong đó có một người là nàng ấy mang theo từ lúc tới Hứa gia, là nha hoàn thiếp thân vẫn luôn hầu hạ bên cạnh tên Thủy Ngọc.
Mà một người khác là Hứa phu nhân thay nàng ấy lựa chọn, nghe nói là một nha hoàn khả thông minh lanh lợi.
Vì để phù hợp với Thúy Ngọc còn cố ý sửa lại tên thành Tử Trúc. Lúc bọn họ sắp đi, Hứa phu nhân có ý sâu xa liếc nhìn Tử Trúc một cái.
Tử Trúc cẩn thận quay đầu lại nhìn.
Người đứng xung quanh không nhận ra cảnh này có gì bất thường.
Đợi đến khi trở về vương phủ, nữ quan ở bên cạnh nhắc nhở: “Chút nữa phải nhớ đi vào từ cửa bên.” Hứa Mạn Nhi ngồi trong kiệu nghe được lời này, trong lòng không có chút oán trách nào. Dù sao nàng ấy là trắc phi, nếu đi vào từ cửa chính sẽ là không công bằng với vương phi tương lai.
Để vương phi tương lai trong lòng không có khúc mắc, vậy nên nàng ấy không tỏ ra không vui hay phản đối.
Không nghĩ đến Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên mở miệng: “Không cần đi cửa bên, cứ trực tiếp đi vào từ cửa chính”
Nữ quan thay đổi sắc mặt: “Điện hạ, cho dù ngài vô cùng sủng ái trắc phi, có lòng coi trọng nàng, nhưng không thể làm trái quy củ! Dựa theo lễ pháp, vương phủ khi nạp trắc phi không thể trực tiếp đi vào từ cửa chính, nếu không sau này khi vương phi chính thức biết, nhất định trong lòng sẽ không thích, có phần để bụng”
“Bản vương liệu có vương phi chính thức hay không lại là một chuyện khác. Nếu thật sự có, nếu đối phương để bụng, bản vương cũng chỉ có thể càng thêm chú ý. Trắc phi với bản vương vô cùng quan trọng. Trong lòng bản vương, nàng so với chính thế chẳng có gì khác biệt. Vẫn xin ma ma đừng ngăn cản, bản vương một khi đã ra quyết định thì sẽ không thay đổi.
Chương 1413
Vì sự kiên trì của Mộ Dung Bắc Hải, cuối cùng kiệu hoa vẫn trực tiếp được khiêng vào từ cửa chính.
Hứa Mạn Nhi hồi hộp ngồi bên trong, nàng ấy nằm chặt khăn tay, trong lòng có chút lo lắng.
Có một chút vui sướng không nói nên lời.
Mộ Dung Bắc Hải vì nàng ấy mà đã phá lệ rất nhiều! Hắn nói trong lòng hắn, nàng ấy so với chính thế chẳng có gì khác biệt.
Lời này liệu có phải có ý rằng trong lòng hắn, nàng không chỉ là một thiếp thất, mà đã trở thành thế tử chân chính.
Nước mắt kìm nén suốt dọc đường đến lúc này đã không thể kiềm chế, từng giọt tí tách rơi xuống hỷ phục.
Hứa Mạn Nhi cẩn thận dùng khăn tay lau khô nước mắt, tuy là như vậy nhưng mũi vẫn còn hồng hồng, có thể nhìn ra là đã khóc.
Bởi vì là nạp thiếp, hoàng hậu và hoàng thượng không tới tham dự. Mặc dù Chiêu Vũ Đế và Viên hoàng hậu cũng rất muốn tới. Vừa sợ không phù hợp lễ tiết, vừa phải kiềm chế ý nghĩ muốn thấy việc cưới xin của bọn họ.
Bọn họ không tới, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên, còn có phu thê Lập vương cũng không thể chờ được mà đến đây góp vui.
Lần này mọi người cũng xem như có thể thật lòng thật dạ chúc mừng Mộ Dung Bắc Hải.
Bởi vì bọn họ biết, Mộ Dung Bắc Hải thật sự vui vẻ ở tận đáy lòng.
Nghe bọn họ chúc mừng, Mộ Dung Bắc Hải cười vô cùng thoải mái.
“Đa tạ các vị. Bây giờ bên cạnh bản vương cũng xem như là có người bầu bạn, sau này có thể không cần lo các vị ở bên cạnh ân ái, ta đứng một bên hiu quạnh lẻ loi.
Mộ Dung Bắc Tô nghe thấy lời này liền cười ha hả: “Hóa ra trước đây tam ca không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng rất để ý sao? Giờ thì tốt rồi, sau này huynh và tam tẩu có thể thường xuyên khoe tình cảm, người trước đây bị chúng ta ức hiếp bây giờ sẽ trả lại gấp đôi!”
Mộ Dung Bắc Hải thành thật gật đầu: “Đúng là ta có ý này, các đệ nhất định phải chuẩn bị tốt” Mấy người họ bật cười sôi nổi.
Theo yêu cầu của Mộ Dung Bắc Hải, hắn và Hứa Mạn
Nhi vừa bái thiên địa vừa bái phu thê.
Tất cả các lễ tiết đều vượt xa những gì một trắc phi được hưởng
Đợi sau khi Hứa Mạn Nhi được dìu vào tân phòng, Mộ Dung Bắc Hải đã đến bên cạnh.
Hằn nhận lấy gậy Như Ý từ tay Hỉ nương, vén khăn trùm đầu của Hứa Mạn Nhi
Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Mạn Nhì rưng rưng nước mắt.
Hắn kinh ngạc, vội vàng cầm lấy tay nàng ấy: “Có chuyện gì vậy? Nàng không vui sao?”
Hứa Mạn Nhi dùng sức lắc đầu: “Ta không phải không vui, mà do ta bởi vì quá hạnh phúc nên mới khóc. Ta rất cảm động, điện hạ, kiếp trước ta nhất định đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này mới có thể gặp được chàng!”
“Nha đầu ngốc, lúc đang vui sao lại khóc rồi? Dọa ta một trận, ta còn nghĩ rằng nàng muốn đổi ý!”
“Ta cam tâm tình nguyện, là ta cam tâm tình nguyện! Đây là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, ta nghĩ rằng rất lâu sau này ta cũng sẽ không quên”
“Ta biết, ta cũng vậy.
Mộ Dung Bắc Hải vuốt ve khuôn mặt nàng ấy: “Chúng ta không cần tuân theo nghi lễ rườm rà, nàng đã mệt mỏi cả ngày nay rồi, cũng đói rồi phải không? Đi thôi, cùng ta ra ngoài ăn chút gì đó.”
“Có thể như vậy sao?”
“Có thể, trong vương phủ của ta không có quá nhiều quy tắc. Nói rồi hắn liền chậm rãi đưa Hứa Mạn Nhi ra ngoài.
Khách khứa ở bên người vốn không nhiều, đối với Mộ Dung Bắc Hải mà nói, hắn chỉ muốn người quan trọng nhất của mình chứng kiến cảnh này.
Người không liên quan, hắn vốn không thèm để ý. Mắt thấy Mộ Dung Bắc Hải trực tiếp dẫn Hứa Mạn Nhi ra ngoài, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Dù sao nàng ấy là tân nương, hôm nay nhất định là đẹp nhất.
Chương 1414
Mộ Dung Bắc Tô huýt sáo: “Tam ca, tam tẩu đẹp thật đấy, huynh đúng là may mắn.
Mộ Dung Bắc Hải phì cười: “Phúc khí của tiểu tử nhà đệ cũng không tồi, Lục đệ muội có thể nói là nữ trung hào kiệt, có thể gả cho đệ cũng là vận khí của đệ tốt!”
“Cái đó là tất nhiên, thê tử của đệ đứng đầu thiên hạ, không ai bì được! Nhìn đại hôn của hai người hôm nay, tam tẩu chính là xếp thứ hai trong thiên hạ rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu liếc Mộ Dung Bắc Tô một “Khương Lan nhà ta đâu?”
Mộ Dung Bắc Tô vội vã đầu hàng: “Tứ ca, đệ sai rồi, tứ tẩu cũng xếp thứ hai trong thiên hạ, thứ hạng của hai người họ ngang bằng nhau.
“Không được, Khương Lan của ta mới là đứng đầu thiên hạ, điều này không thể bàn cãi.
Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sao chàng trẻ con vậy? So đo với lão Lục làm gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút tủi thân: “Ta so đo tính toán như vậy là vì ai chứ? Đồ vô ơn, nàng là đồ không có lương tâm!”
Triệu Khương Lan che miệng cười trộm, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Nàng lại nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, đáy lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Với nàng, Mộ Dung Bắc Hải cũng quan trọng như huynh trưởng của nàng vậy.
Từ trước đến nay, nàng luôn lo lắng rằng Mộ Dung Bắc Hải sẽ sống cô độc đến già
Bây giờ có nữ tử hắn thật lòng thật dạ thương yêu ở cạnh, thật là khiến người ta vui mừng!
Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi ở trước mặt mọi người uống rượu giao bồi.
Trong lúc uống rượu, ánh mắt hai người nhìn đối phương ân cần dịu dàng, dường như một cái liếc mắt đã là cả vạn năm, thiên hoang địa lão.
Hạnh phúc lớn nhất đời người, có lẽ là gặp được người mà vận mệnh đã định, sau đó can tâm tình nguyện sống cùng người đó.
Tuy rằng bọn họ có xuất thân khác biệt, gặp nhau cũng long dong.
Nhưng giờ phút này đây, khách quý đầy nhà, sum họp vui vẻ. Giống như là trải qua những khó khăn của vận mệnh, đột nhiên có được món quà trời ban.
Tất cả những gập ghềnh và đau khổ cũng đều nhận được sự khoan hồng, khe khẽ vuốt ve. Đợi tiệc cưới náo nhiệt kết thúc, sắc trời cũng đã trở tối.
Khách khứa không muốn làm phiền đêm động phòng của bọn họ, lần lượt ra về.
Mộ Dung Bắc Hải nắm tay Hứa Mạn Nhi quay về phòng, hắn không để người hầu hầu hạ mà tự mình ở trong phòng cùng với Hứa Mạn Nhi.
Hai người rửa mặt chải đầu xong cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Hứa Mạn Nhi thuần thục giúp Mộ Dung Bắc Hải cởi áo, có thể thấy chuyện này nàng ấy sớm đã quen thuộc rồi.
Nhưng đến giờ phút này lại có chút căng thẳng, trong lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi.
Mộ Dung Bắc Hải chạm vào ngón tay nàng ấy, trong mắt mang theo ý cười: “Sao vậy? Hình như nàng rất sợ hãi?”
“Ai, ai sợ chứ? Chàng đừng nói bừa!”
“Nhưng ta sờ thấy mồ hôi ở trong tay ai đó, không phải sợ thì là gì, căng thẳng sao?” Hứa Mạn Nhi làm bộ hung dữ trừng mắt nhìn hắn nhưng chẳng có chút nào dọa người, ngược lại còn rất đáng yêu.
“Trước đây là ai nói muốn ăn sạch ta, lâu như vậy rồi, đến thời điểm mấu chốt lại quên mất sao?”
“Ta không quên, ta, ta rất giỏi!”
Nàng ấy cắn răng, cởi y phục của Mộ Dung Bắc Hải ra. Mộ Dung Bắc Hải càng cảm thấy buồn cười, còn hất cằm ra vẻ trêu tức.
“Sao chỉ mỗi bản vương cởi? Nàng thì sao?”
“Gấp cái gì? Cũng không phải là không cởi.”
Nàng ấy ngượng ngùng cởi từng lớp từng lớp hỷ phục.
Chương 1415
Đợi đến khi nàng ấy cởi lớp trung y, Mộ Dung Bắc Hải đang ngồi trên giường bất thình lình ôm nàng ấy dậy, thoáng cái đã ôm lên giường.
Hứa Mạn Nhi thấp giọng kêu một tiếng, sau đó ngại ngùng che mặt.
Mộ Dung Bắc Hải gỡ tay nàng ấy xuống, quen thuộc hôn lên môi nàng ấy.
Hai người dịu dàng hồi lâu, vành tai chạm lên tóc mai.
Một hồi lâu sau, hô hấp hằn từ từ nặng nhọc, môi hôn càng lúc càng dịch xuống dưới.
Mặt Hứa Mạn Nhi đỏ như tôm luộc.
Nhưng nàng ấy lại không hề trốn tránh, ngược lại còn mở to mắt, chăm chú ngắm nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Trong mắt nàng ấy có kính nể, có tôn sùng, có biết ơn. Trong ánh nhìn chăm chú của nàng ấy, Mộ Dung Bắc Hải khàn giọng nói.
“Ta muốn nàng”
“Ta cũng muốn điện hạ!”
Một đêm này, người hầu ở bên ngoài đều đỏ mặt, còn chuẩn bị mấy lần nước.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy Sơn vương điện hạ vô cùng thương yêu vị trắc phi này.
Sáng sớm ngày hôm sau, có một nữ quan tươi cười tới gõ cửa. Bọn họ phải tiến cung bái kiến hoàng thượng và hoàng hậu, trước lúc đó, nữ quan còn phải thu lại khăn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Mạn Nhi nóng lên, cẩn thận đưa tới. Ngày trước Lâm Linh Nhi phải xử lý tấm khăn mới có thể lừa gạt.
Nhưng hiện giờ Mộ Dung Bắc Hải cũng vô cùng rõ ràng. Tình hình tối qua, người hầu bên ngoài cũng rất rõ ràng, không thể làm giả.
Vậy nên lần này chắc chắn không có vấn đề gì.
Sau khi mọi thứ được chỉnh đốn ổn thỏa, Hứa Mạn Nhi cùng vào cung với Mộ Dung Bắc Hải.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Mạn Nhi nhìn thấy hoàng hậu và Chiêu Vũ Đế, trong lòng nàng ấy khó tránh khỏi lo sợ bất an và rất căng thẳng. Nhưng mà Mộ Dung Bắc Hải vẫn luôn nắm tay nàng ấy, thỉnh thoảng móc ngón tay nàng ấy để ám chỉ sự trấn an.
Nàng ấy không thể làm gì khác hơn ngoài việc tự nói với bản thân, cần phải bình tĩnh, không thể để cho Mộ Dung Bắc Hải mất mặt được.
Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên Viên hoàng hậu nhìn thấy nàng ấy. Trong bữa yến tiệc thơ lần trước, Viên hoàng hậu đã nhận thấy được Hứa Mạn Nhi rất am hiểu thơ văn.
Nếu như lúc đó không phải là giúp Hứa An Liễu, vậy thì người đứng đầu của yến tiệc thơ lẽ ra là Hứa Mạn Nhi mới đúng.
Rõ ràng hoàn cảnh của nhà họ Hứa không tốt nên nàng mới không thể không trái với lòng mà giúp Hứa An Liễu gian dối.
Lúc đó Viện hoàng hậu vẫn không nghĩ rằng tương lai nữ tử này sẽ trở thành con dâu của bà.
Lúc này nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải đưa người đến, hoàng hậu cũng sẽ không ở trước mặt làm nàng ấy gây khó xử:
Ngược lại biểu hiện của bà còn không có chút ngăn cách nào: “Ngẩng đầu lên để bổn cung xem nào.
Hứa Mạn Nhi dè dặt ngẩng đầu lên, hoàng hậu tỉ mỉ đánh giá nàng ấy mấy lần. Bà không khỏi cảm thấy ánh mắt của Mạn Nhi vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa còn cảm thấy khuôn mặt có phần giống Triệu Khương Lan.
Thực ra ở yến tiệc thơ hôm đó bà đã để ý đến điều này rồi.
Trong lòng Viên hoàng hậu không khỏi nói thầm, Mộ Dung Bắc Hải thích nàng ấy như vậy, có phải là bởi vì không cách nào có được Triệu Khương Lan không.
Vì vậy cho nên lần thứ hai mới tìm một người có tướng mạo gần giống với nàng? Đương nhiên trong lòng bà ta nghĩ như vậy nhưng sẽ không nói ra, chỉ ra sức mỉm cười hiền hậu nhìn Hứa Mạn Nhi.
Chương 1416
“Đã nghe Sơn Vương nhắc tới ngươi, nhưng đây là lần đầu bổn cung chính thức gặp ngươi, nhìn thấy ngươi cũng là một đứa trẻ tốt, hi vọng sau này người và Sơn Vương có thể giúp đỡ lần nhau, sắp sếp tốt nội viện của Sơn vương phủ.”
Hứa Mạn Nhi vội vàng gật đầu: “Con nhất định sẽ tận lực làm tốt việc thuộc bổn phận, không để cho điện hạ thêm phiền.
Chiêu Vũ Đế không nghĩ nhiều như vậy, hiếm thấy Mộ Dung Bắc Hải chủ động bằng lòng tiếp nhận một nữ tử, hắn ta vui mừng còn không kịp nữa.
Đợi lúc Hứa Mạn Nhi lên phía trước dâng trà cho bạn họ, Chiêu Vũ Đế nhấc chén lên. Hắn ta ngửa đầu uống hết toàn bộ nước trà trong chén rồi sau đó nở một nụ cười vui vẻ.
“Chén trà này của con dâu, có thể nói là lần mà trầm uống vui vẻ nhất từ trước đến nay. Viên hoàng hậu nghe thấy hắn ta nói như vậy đương nhiên biết được hắn ta hết sức coi trọng Mộ Dung Bắc Hải
Nhưng bà vẫn cười liếc nhìn Chiêu Vũ Đế: “Lời này người không nên để cho các vương phi khác nghe được, nếu không các nàng ấy sẽ có ý kiến đấy.
Nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu thầm kín và bình dị gần gũi như vậy, trong lòng Hứa Mạn Nhi cũng nhẹ nhõm hơn.
Trước khi bọn họ rời đi, hoàng hậu đã đặc biệt thưởng rất nhiều đồ, trong đó có một loại nhân sâm quý nói là có thể bổ khí.
Hoàng hậu cũng lo lắng huyết mạch của Mộ Dung Bắc Hải không thông, bây giờ bỗng nhiên thành hôn khó tránh khỏi phải làm chuyện phòng the.
Nếu như khí huyết không đủ thì sợ rằng sẽ không tốt đối với thân thể hắn.
Không khó để nhận ra bọn họ xem trọng Mộ Dung Bắc Hải nhiều như thế nào.
Bởi vì hoàng hậu chính là mẫu thân của Mộ Dung Bắc Hải, dâng trà lên cho hoàng hậu thì không cần phải thỉnh an các phi tần khác nữa.
Bọn họ trở lại vương phủ rất sớm.
Mộ Dung Bắc Hải lo lắng, đêm qua Hứa Mạn Nhi đã phải chịu vất vả, lúc này sẽ có chút buồn ngủ và mệt mỏi nên để cho nàng ấy trở về nghỉ ngơi thêm.
Hứa Mạn Nhi vui vẻ che miệng cười trộm: “Sao điện hạ lại làm cho người ta lười biếng như vậy? Thiếp vào trong cung một chuyến, bây giờ đã không mệt nữa rồi.
Mộ Dung Bắc Hải cắn vành tại của nàng ấy, nhỏ giọng nói: “Thực sự không mệt sao? Xem ra là bổn cung chưa đủ cố gắng rồi.”
Hứa Mạn Nhi nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng đẩy nhẹ hắn ra.
“Sao chàng càng ngày càng hư vậy? Lời nói phát ra không đứng đắn tí nào.
Người hầu ở bên cạnh thấy dáng vẻ của bọn họ, trong lòng không khỏi nghĩ, không hổ là vợ chồng tân hôn, xem ra ngọt ngào hơn so với bình thường rất nhiều.
Tất nhiên là nha hoàn thiếp thân Thủy Ngọc của Hứa Mạn Nhì cảm thấy vui mừng cho nàng ấy một cách chân thành.
Dù sao thì từ nhỏ Hứa Mạn Nhi đã phải chịu không ít cực khổ, bây giờ thời kỳ cực khổ đã qua mới có thể gặp được người mà mình yêu mến.
Nếu như lão phu nhân trên trời có thiêng nhìn thấy được cảnh này thì chất hắn chết cũng được nhắm mắt.
Tuy nhiên, ánh mắt của Tử Trúc, một nha hoàn khác lại đang khẽ chuyển động.