Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1426
“Nếu ngươi không có làm, thì tại sao nha hoàn của ngươi lại nói ra những lời như vậy. Hứa Mạn Nhi, bồn cung đối với người thật sự vô cùng thất vọng! Đây là nha hoàn bồi giá của ngươi, việc đến nước này người còn gì để giảo biện nữa.
“Mẫu hậu, con thực sự không có!”
Viên hoàng hậu giận đến mức đầu nổi gân xanh, lửa giận tràn ngập trong lòng, làm gì còn có thể nghe nàng ấy tiếp tục giải thích.
“Sơn Vương đối với người như thế nào, phàm là người có mắt, đều nhìn rõ mồn một, vì để cưới ngươi, mà nó nhiều lần cãi nhau với bổn cung, bổn cung vốn không yên tâm với ngươi, vốn dĩ không muốn để cho người làm trắc phi, nhưng tính tình nó cố chấp, bổn cung không nhẫn tâm thấy nó thất vọng nên mới đặc cách cho nữ nhân có thân phận như người bước chân vào vương phủ.
“Ngươi rõ ràng là trắc phi, lúc hai người thành hôn, đáng ra nó không cần đến nhà họ Hứa. Nhưng nó vì ngươi, mặc kệ sức khỏe bản thân không đích thân cưỡi ngựa đến nhà, lại còn dìu người ra ngoài. Sự vinh hạnh này, nhìn thử khắp cả kinh thành xem, đến con gái nhà quyền quý cũng không có được! Con trai ta đối với người thật lòng thật dạ, khao khát đem những thứ tốt nhất, quý giá nhất trên thế gian này đến cho ngươi, ngươi đối xử với nó thể nào, Hứa Mạn Nhi, trái tim của ngươi bị chó ăn mất rồi sao?”
Hứa Mạn Nhi đau khổ lắc đầu: “Nhi thần đương nhiên là biết, điện hạ đã vì con mà đánh đổi rất nhiều, trong lòng con rất biết ơn, con đối với chàng ấy ngưỡng mộ kính nể, làm sao có thể tổn thương chàng ấy được? Mẫu hậu, không biết vì sao Tử Trúc đột nhiên lại hãm hại nhi thần, nhi thần hiện không giải thích được, xin mẫu hậu cho hai người bọn con nói rõ với nhau!”
“Được thôi, bổn cung cũng muốn xem xem các ngươi giảo biện thế nào”
Hứa Mạn Nhi nhìn Tử Trúc nói: “Là ai xúi giục ngươi hãm hại ta, trước đây ta và người không hề biết nhau, nếu không phải cữu mẫu bảo người làm nha hoàn bồi giá cho ta, thì chúng ta cũng sẽ không gặp nhau. Nếu ta thật sự tìm được một phương thuốc quan trọng bí mật như vậy. Tại sao lại không đưa cho Thúy Ngọc bên cạnh, mà lại đưa cho ngươi.”
Tử Trúc có chút hoảng loạn tránh né tầm mắt: “Thúy Ngọc? Rõ ràng Thúy Ngọc tỷ tỷ cũng biết, trắc phi à, chuyện đến nước này rồi thì chi bằng cứ nói thật đi, người vốn không muốn hãm hại điện hạ, chắc hoàng hậu nương nương sẽ giơ cao đánh khẽ.
Thúy Ngọc giận đến run người: “Tử Trúc à, làm người phải có lương tâm, trắc phi tìm phương thuốc hồi nào, ta trước giờ không biết! Tất cả đều do ngươi làm, cố ý hãm hại trắc phi. Sao ngươi lại có thể quá đáng như vậy chứ!”
Hứa Mạn Nhi dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tử Trúc.
“Là nhà họ Hứa, nhà họ Hứa bảo người làm thế đúng không? Tử Trúc, có phải ngươi chịu sự sai khiến của nhà họ Hứa không?”
Tử Trúc liền vội lắc đầu: “Trắc phi, sao người cứ phủ nhận vậy chứ, lại còn muốn đem chuyện này đổ lên đầu nhà họ Hứa. Nhà họ Hứa làm gì có gan hãm hại điện hạ, Hứa đại nhân làm quan trong triều, sẽ không bất trung đâu.”
Nhưng trong lòng Hứa Mạn Nhi đã có câu trả lời, chuyện này, không thể không liên quan tới nhà họ Hứa.
Nếu không tại sao lúc nàng ấy xuất giá, Hứa phu nhân lại tận lực đẩy Tử Trúc nàng ấy chứ, vốn dĩ không thể từ chối.
Nhưng mà chuyện này khá là kỳ quặc.
Nếu thật sự là nhà họ Hứa, với sự xảo quyệt của Hứa phu nhân, không sợ gặp họa hay sao.
Bởi vậy nghĩ trước nghĩ sao Hứa Mạn Nhi cũng không hiểu nổi.
Viên hoàng hậu hết kiên nhẫn: “Chuyện ngày hôm nay, không lẽ có liên quan tới nhà họ Hứa hay sao, bổn cung lúc trước có nghe người ta nói, Hứa Mạnh Niên rất nịnh nọt nhà họ Liên, thậm chí còn định đem ngươi gả cho Liên Khuê Nghiêm làm vợ kế nữa. Nếu mà như vậy, thì cả nhà họ Hứa các người đều có tâm địa hiểm độc.”
Hứa Mạn Nhi lòng đầy lo lắng, nước mắt lưng tròng nhìn Viên hoàng hậu.
“Mẫu hậu, lúc đầu nhà họ Hứa muốn gả con cho Liên Khuê Nghiêm cháu trai của Trữ quốc công, con thà chết không chịu, mới đồng ý với Thần Vương phi tạm thời vào phủ Thần Vương lánh nạn. Nếu có có lòng hướng về nhà họ Liên, thì sao lại tìm đến sự che chở của Thần Vương phi chứ.”
Nhưng Viên hoàng hậu vẫn không thể tin nàng ấy.