Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Du Tiểu Mặc là hít sâu một cái.
Không ngờ chỉ một vụ mất trộm mà lại liên lụy tới nhiều người như vậy.
Mặc dù chuyện xảy ra cũng lâu rồi nhưng Du Tiểu Mặc vẫn có ấn tượng với cái người gọi là Bồ Thiện này, bởi vì đây cũng là người đầu tiên không thèm nể mặt Lăng Tiêu từ khi hắn quen biết y tới giờ, hơn nữa thái độ còn rất ngông cuồng, cơ mà thời điểm tới núi Vô Song, hắn còn được nghe nói quan hệ giữa Bồ Thiện sư thúc và chưởng môn thân như huynh đệ.
“Tiểu sư đệ, không thể đánh giá sự việc chỉ bằng những biểu hiện bên ngoài được.” Lăng Tiêu vừa nhìn mặt Du Tiểu Mặc là đã biết hắn đang nghĩ gì, lơ đễnh cười một tiếng.
“Đến cùng thì giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì vậy?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, sao hắn cứ có cảm giác là Lăng Tiêu biết rất rõ mọi chuyện nhưng lại cố ý không nói hết, nghĩ qua nghĩ lại cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
“Làm sao ta biết!” Lăng Tiêu thả lỏng người, dựa vào trên thành giường, lười biếng híp mắt lại, y cũng không phải vạn sự đều thông, mà nói cho cùng thì y hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào với ân oán giữa Thang Phàm và Bồ Thiện, cho nên cũng không muốn tốn thời gian đi thăm dò.
Trước mắt thì chuyện về nội gián đã được giải quyết, nhưng đơn thuốc bị trộm vẫn không đòi lại được.
Phái Thiên Tâm cũng không có khả năng đưa Bồ Thiện ra để tố cáo Lạc Thành Nguyên, đầu tiên là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thứ hai là lão hồ ly Lạc Thành Nguyên kia còn lâu mới thừa nhận, nói không chừng còn cắn ngược lại bọn họ, rồi bảo phái Thiên Tâm đang tự biên dự diễn để hãm hại phái Thanh Thành, hơn nữa từ xưa tới nay phái Thiên Tâm cũng chưa từng công bố đơn thuốc này, tóm lại là mọi sự đều bất lợi đối với bọn họ.
Nhưng mà đơn thuốc tuyệt đối phải đòi lại, nếu không để cho Thanh Thành dựa vào nó mà luyện ra một viên linh đan cấp chín, phái Thiên Tâm thực sự sẽ trở thành vật hi sinh làm đá kê chân cho phái Thanh Thành.
Cũng may mà linh thảo cần thiết để luyện ra viên linh đan đó không dễ tìm, dù phái Thanh Thành có nắm đơn thuốc trong tay cũng không thể luyện đan ngay được, chỉ là Thiên Đường Cảnh sắp mở ra rồi, nói không chừng phái Thanh Thành sẽ tìm được hết những linh thảo cần thiết.
Cho nên Thang Phàm cùng các vị trưởng lão đã đưa ra quyết định, mượn chuyến đi tới Thiên Đường Cảnh này, không chỉ ngăn chặn hết cơ hội lấy linh thảo cấp chín của họ, mà còn phải tặng cho Thanh Thành một đòn thật đau.
Nhưng vì Thiên Đường Cảnh có hạn chế tu vi với người đi vào, cho nên Thang Phàm phải tranh thủ ba tháng này, để Lăng Tiêu và Chu Bằng mấy người mau chóng tăng thực lực, đến lúc đó sẽ giao cho bọn họ một nhiệm vụ.
“Lăng sư huynh, đừng nói nhiệm vụ kia là đi giết mấy đệ tử của Thanh Thành nha?”
Lúc Du Tiểu Mặc nghe tới chỗ có nhiệm vụ, sắc mặt hơi tái, dù hỏi như vậy nhưng hắn cũng chắc chắn đáp án này tám chín phần là đúng rồi.
Lăng Tiêu thờ ơ nói: “Đây chỉ là một trong số đó thôi, mục đích quan trọng nhất là không thể để bọn chúng lấy được mấy cây linh thảo cần thiết trong đơn thuốc kia.”
Du Tiểu Mặc nhướn mày: “Ý của ngươi là, sau khi tiến vào Thiên Đường Cảnh thì cứ phải đi theo bọn họ vậy hả?”
Nghe được thắc mắc của hắn, Lăng Tiêu không nhịn nổi mà cười lớn, dùng cái giọng đùa giỡn nói với Du Tiểu Mặc: “Tiểu sư đệ, đừng bảo là ngươi nghĩ ta thật sự sẽ làm theo lời của Thang Phàm nha?”
“Ây…” Đúng thật là hắn đã quên mất Lăng Tiêu không phải đệ tử của phái Thiên Tâm, tên này căn bản chỉ là đồ giả mà thôi, “Thế nhưng mà, nếu ngươi không chấp hành mệnh lệnh của ổng, sau đó bị phát hiện thì sao?”
Du Tiểu Mặc cảm thấy, bằng tính cách tinh minh của Thang Phàm, nhất định sẽ có cách kiểm soát, ví dụ như để tâm phúc lẫn vào trong đám đệ tử, rồi về báo cáo lại những chuyện xảy ra trong Thiên Đường Cảnh chẳng hạn.
“Ngươi cho rằng linh thảo cấp chín dễ lấy như vậy sao? Chưa nói tới việc bọn chúng có thể tìm được linh thảo mình cần không, con yêu thú canh giữ linh thảo cũng không dễ đối phó.” Lăng Tiêu lười biếng nói ra, chẳng lo lắng gì về tình cảnh hiện tại của mình.
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, yêu thú canh giữ linh thảo cấp chín thì tối thiểu nhất cũng phải là yêu thú cấp chín, tương đương với một vị cường giả Hoàng Cảnh, nhìn sao cũng thấy đây là một nhiệm vụ bất khả thi, trừ khi là chưởng môn của phái Thanh Thành tự mình ra trận, nhưng vì Thiên Đường Cảnh có hạn chế tu vi, cho nên căn bản là Lạc Thành Nguyên không thể đi vào Thiên Đường Cảnh được.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào cái vẻ mặt như đang suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, đột nhiên nhớ tới một việc, lúc này mói nói: “Tiểu sư đệ, ngươi cũng là đan sư nha, có hứng thú với đơn thuốc cấp chín không?”
Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu làm cho khiếp sợ, nghe lời này là biết y có định gì rồi, bởi vì Thiên Hồn Kinh mà hắn đang tu luyện bây giờ cũng có được nhờ một câu lúc tâm huyết dâng trào.
“Đừng bảo ngươi muốn tới Thanh Thành trộm lại nha? Không được, không thể được!” Du Tiểu Mặc lắc đầu liên tục.
“Sao lại không được?” Lăng Tiêu nheo mắt hỏi ngược lại.
“Hiện tại ta chẳng qua cũng chỉ là một gã đan sư cấp ba mà thôi, cấp chín quá xa vời, hơn nữa tư chất của ta cũng thuộc loại dưới trung đẳng, sau này có cố cũng không thể tới nổi cảnh giới này đâu, hơn nữa cái lão Lạc Thành Nguyên kia cũng là cường giả Hoàng cảnh đó, nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Không được, quá nguy hiểm!”
Du Tiểu Mặc cảm thấy tu vi của Lăng Tiêu chắc ở khoảng Tiên cảnh hoặc Hoàng cảnh, cho nên nếu đụng phải Lạc Thành Nguyên, cơ hội thành công nhất định rất thấp, hành vi mạo hiểm như vậy, hắn tuyệt đối không đồng ý.
Lăng Tiêu cười khẽ, tuy rằng Du Tiểu Mặc đang hạ thấp năng lực của y, nhưng y lại nghe thấy có cả sự quan tâm lẫn trong mấy câu phản đối kia, chỉ là lúc thấy Du Tiểu Mặc đang tự coi nhẹ bản thân, không khỏi nhíu mày.
Tư chất dưới trung đẳng?
Lăng Tiêu nhướn mày đánh giá Du Tiểu Mặc từ trên xuống dưới, với cái tốc độ chưa tới một năm đã trở thành đan sư cấp ba của hắn, dù y không biết tốc độ của người khác thế nào, nhưng từ trí nhớ của Lâm Tiếu mà xem xét, cái tốc độ này tuyệt đối có thể dùng hai từ để miêu tả, đó là nghịch thiên.
Y biết có lẽ Thiên Hồn Kinh là công thần lớn nhất trong việc này, nhưng nếu tư chất của Du Tiểu Mặc thực sự kém như vậy, sao có thể nhanh chóng lĩnh ngộ Thiên Hồn Kinh được, hơn nữa còn dùng thời gian ba tháng đã đột phá được tầng đầu tiên của Thiên Hồn Kinh?
Chỉ là nhìn cái vẻ mặt thành thật của hắn, không giống như đang nói dối, hơn nữa hắn cũng không cần nói dối y. Có điều dựa vào xác xuất luyện đan gần như không thất bại của Du Tiểu Mặc, cùng với những biểu hiện của hắn, hoàn toàn không giống với một người có tư chất dưới trung đẳng.
Đột nhiên Lăng Tiêu có cảm giác, chuyện tư chất của Du Tiểu Mặc có một sự bí ẩn chồng chất, đương nhiên, y tuyệt đối không thể nào ngờ được, Du Tiểu Mặc đang đứng trước mặt y lúc này, đã thay đổi linh hồn rồi.
Bản thân Du Tiểu Mặc cũng không rõ lắm về việc kiểm tra linh hồn ra sao, cộng thêm quá nhiều chuyện xảy ra sau khi hắn tới nơi này, cho nên căn bản là Du Tiểu Mặc đã quên béng mất, còn thực sự nghĩ linh hồn của mình là màu lục.
“Tiểu sư đệ, thời điểm kiểm tra linh hồn, linh hồn ngươi thực sự hiện ra màu xanh lục sao?” Lăng Tiêu vừa quan sát nét mặt của hắn vừa hỏi.
“Ha?” Du Tiểu Mặc có chút không theo kịp chủ đề, mãi một lúc sau mới phản ứng được y đang hỏi gì, đột nhiên chột dạ.
Có trời mới biết linh hồn của hắn là màu gì, lúc trước khi hắn xuyên tới đây thì người ta đã kiểm tra xong rồi, hơn nữa Du Tiểu Mặc chân chính còn là một đứa bé có trái tim cực kỳ mong manh, nếu không thì sao hắn có cơ hội thay thế được.
Nhưng… mấy lời này khẳng định không thể nói cho Lăng Tiêu biết được, cả người hắn cũng chỉ còn lại bí mật này thôi, nếu như thực sự nói cho y biết, thì hắn chẳng còn bí mật nào rồi.
Cũng nhờ sự nhắc nhở của Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng nhớ ra chuyện này, có chút tò mò, nếu như tư chất của đan sư có liên quan tới linh hồn, như vậy thân thể được thay thế linh hồn khác như hắn có còn giống lúc trước không?
“Tiểu sư đệ?” Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc đột nhiên ngẩn người, thò tay quơ quơ trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc giật mình, rốt cục cũng phản ứng lại, cười giả lả: “Đương, đương nhiên là màu lục rồi, nếu ngươi không tin, có thể hỏi mấy người cùng kiểm tra với ta á.”
Lăng Tiêu thấy trên mặt hắn biểu hiện chột dạ rõ ràng, đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu sư đệ, ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi sao?”
“… Không tin.” Nụ cười giả lả trên mặt Du Tiểu Mặc lập tức vỡ vụn, ủ rũ làu bàu, nhìn cái nét mặt của Lăng Tiêu là biết rõ y tuyệt đối không thèm tin tưởng lời hắn nói mà.
Lăng Tiêu cười híp mắt khoác vai Du Tiểu Mặc, dịu dàng xoa đầu hắn, khẽ nói: “Tiểu sư đệ thật ngoan, bây giờ nói thật đi nào, ngươi có nghe được câu, ‘Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị’ chưa, cho nên đừng ép ta dùng thủ đoạn đặc biệt.”
Lúc nói đến hai chữ đặc biệt, y còn cố ý nhấn mạnh.
Nước mắt Du Tiểu Mặc chảy đầy mặt rồi, há lại chỉ có nghe qua, quả thực là thuộc nằm lòng rồi, kiếp trước là ca ca và đệ đệ, kiếp này là Lăng Tiêu, rõ ràng là dù hắn có thay đổi thời không cũng chẳng chạy thoát được cái vận mệnh này mà.
Chẳng lẽ bí mật cuối cùng của hắn cũng không giữ được nữa sao?
Không, với tư cách là thanh niên thế hệ mới, hắn còn được kế thừa một truyền thống ‘tốt đẹp’ cực kỳ, đó chính là… nói dối.
Cái gì gọi là cảnh giới cao nhất của nói dối? Đó chính là mười câu nói thật kèm theo một lời nói dối.
Tuy cái bí quyết này đã bị mọi người dùng tới nhuần nhuyễn ở thế kỷ 21 rồi, ai mà không biết, nhưng cũng đừng quên, nơi này là đại lục Long Tường, là dị giới, là một thế giới tràn ngập những điều khoa học không thể giải thích nổi!
Vì vậy, Du Tiểu Mặc bắt đầu vẽ ra một cái ‘thân thế’ bi thảm cực kỳ.
Hắn nói rằng mình là đứa em trai song sinh chưa ra đời thì đã chết của ‘Du Tiểu Mặc’, cuối cùng hai anh em phải dùng chung một cái thân thể, nhưng anh trai không biết được sự tồn tại của hắn, mà hắn lại biết, bởi vì anh trai là chủ hồn, cho nên người làm em như hắn không thể đi ra khỏi cái bóng đó được, mãi cho tới khi anh trai hắn chịu không được sự đả kích mà chết queo, lúc đó hắn mới có thể chiếm cứ thân thể anh trai mình được.
Toàn bộ câu chuyện đại khái là vậy, trên thực tế, cả mười câu đều là nói dối.