Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
  3. Chương 199: Dám động đến người của ta?
Trước /731 Sau

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 199: Dám động đến người của ta?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Đại trưởng lão…”

Thang Phàm không ngờ Viên Mạch lại làm mất mặt lão tới vậy, nhìn chằm chằm về phía Viên Mạch, trong mắt còn lộ ra chút khó tin.

“Ngươi câm miệng đi!” Thang Phàm chưa kịp nói xong đã bị Viên Mạch sẵng giọng quát, ánh mắt chỉ trích nhìn về phía lão, “Thang Phàm, ngươi không ngại bẽ mặt sao?”

Sắt mặt Thang Phàm khó kiềm chế nổi, đây là lần đầu tiên Viên Mạch mắng lão, không chỉ trước mặt nhiều người như vậy, mà còn vì một tiểu đan sư, ánh mắt rủ xuống thoáng chốc hiện lên một mảnh âm lãnh tàn nhẫn.

Du Tiểu Mặc nói, “Không phải vì nguyên nhân này.”

Viên Mạch hơi kinh ngạc, “Vậy thì vì sao?”

Du Tiểu Mặc nói, “Thang chưởng môn thiếu khoan dung như vậy, bây giờ ổng có thể trục xuất ta, hãm hại đệ tử Lâm Tiếu của mình, trong tương lai có khi còn làm chuyện kì quái hơn thế ấy chứ, tuy ta mới chỉ gia nhập phái Thiên Tâm chưa đến một năm, nhưng ta cũng có một chút tình cảm đối với sư môn, chỉ là lòng dạ và sự độ lượng của Thang chưởng môn làm cho ta không thể cung kính được.”

Hắn không phát hiện, truyền âm thạch để trong áo mình chẳng biết đã sáng lên từ khi nào.

Nghe nói thế, Thang Phàm gào lên: “Du Tiểu Mặc, ngươi muốn chết hả!”

Du Tiểu Mặc nói mấy câu này là đã dũng cảm lắm rồi, hiên ngang đón ánh mắt của Thang Phàm, thực ra hắn rất muốn trốn sau lưng Xà Cầu, cái ánh mắt này quá là gớm ghiếc, chỉ là… Xà Cầu đang giữ chặt lưng khiến hắn không thể chạy nổi.

Im lặng một lát, Viên Mạch trầm ngâm nói, “Hành vi của Thang Phàm, quả nhiên có chút không xứng với vị trí chưởng môn của một phái…”

“Này lão bất tử, đến cùng thì lão đang giúp ai?” Câu nói còn chưa dứt lời, đã bị Thang Phàm cắt đứt, khuôn mặt vẫn ung dung thường ngày lúc này bò đầy sự âm tàn và vặn vẹo, nếp nhăn như mấy con giun, khiến cho gương mặt lão thoạt nhìn rất khó coi.

Viên Mạch lập tức giận tái mặt, “Thang Phàm, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai sao?”

Tuy mấy trăm năm trước lão giúp Thang Phàm ngồi lên chức chưởng môn, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc lão ủng hộ mọi quyết định của Thang Phàm.

Trên thực tế, lúc đầu Viên Mạch đã cảm thấy Thang Phàm không thích hợp với chức chưởng môn cho lắm, cũng vì tâm địa người này quá độc ác, chỉ vì diệt trừ cái đinh trong mắt, mà tình nguyện hi sinh cả cường giả của phái Thiên Tâm, toàn làm những chuyện tư lợi cho bản thân, lần này lại càng làm quá, vất vả lắm mới bồi dưỡng được hai tên đệ tử, thế mà không thèm cân nhắc đã nhốt lại vào tử lao, rõ ràng không hề có ý định thả chúng ta.

Hiện tại lại đem một đệ tử có yêu thú cấp chín trục xuất khỏi sư môn, sao Viên Mạch lại không biết trong chuyện này có cả ân oán cá nhân bên trong, bởi vậy lão càng thêm thất vọng.

“Hừ, lão bất tử kia, ngoại trừ ngươi, ngươi cảm thấy ta đang nói với ai, hả?”

Nếu đã muốn vạch mặt, Thang Phàm cũng không cần diễn kịch nữa, lộ rõ khuôn mặt thật ngay lập tức, cho tới bây giờ lão cũng không phải người chính trực gì, cái thứ gọi là công bằng chính trực, cùng lắm chỉ là cái vỏ bên ngoài mà thôi.

Ai mà ngờ, tình hình cứ xoay như chóng chóng, bây giờ lại biến thành bộ dạng này.

Khuôn mặt Viên Mạch hiện lên sự tức giận, “Thang Phàm, hôm nay bổn trưởng lão đại biểu cho tất cả các trưởng lão, bãi miễn chức vị chưởng môn của ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là chưởng môn của phái Thiên Tâm nữa!”

“Ha ha ha!” Thang Phàm cười ha hả rất càn rỡ, tiếng cười đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng khắp quảng trưởng, rất nhiều người thực lực hơi thấp đều cảm thấy đau màng nhĩ, sau khi lão dừng lại tiếng cười, mới âm độc nhìn chằm chằm vào Viên Mạch, “Lão già, ngươi cho rằng bây giờ phái Thiên Tâm do ngươi làm chủ sao? Ta cho ngươi biết, lão già như ngươi đã không có quyền phát biểu, phái Thiên Tâm do ta quyết định, nhiều năm như vậy ta vẫn tôn kính ngươi, cũng chỉ là nể mặt ngươi đã từng giúp ta, nếu không thì ngươi chính là kẻ đầu tiên ta muốn giết.”

“Ngươi ngươi ngươi… Đại nghịch bất đạo! Khi sư diệt tổ!” Viên Mạch giận tới mức không thể nói nên lời.

“Đại nghịch bất đạo thì sao? Khi sư diệt tổ thì thế nào?” Thang Phàm chậm rãi hỏi ngược lại, “Hôm nay tất cả những người ở đây, dừng kẻ nào hy vọng sống sót, các ngươi cứ chờ đợi mà trở thành tế phẩm đi.”

Tế phẩm?

Những lời này khiến đám đông bạo động, sao họ càng nghe càng không hiểu Thang Phàm đang nói gì.

Khuôn mặt của Viên Mạch đã nhăn lại, “Thang Phàm, ngươi quả nhiên có vấn đề, lúc trước nhị trưởng lão nói ta còn không tin, cường giả Hoàng cảnh thứ ba trong miệng ngươi, thực ra là Thang Chấn đúng không?”

“Lão bất tử cũng có chút đầu óc đấy.” Thang Phàm cười lạnh, “Nhưng đã quá muộn, hiện tại không ai có thể ngăn cản ta xưng bá ở đại lục Long Tường.”

“Nằm mơ!” Viên Mạch sẵng giọng.

“Có mơ hay không ngươi cứ chờ một lát sẽ biết.”

Sau khi Thang Phàm nói xong câu đó cũng không lằng nhằng với Viên Mạch nữa, đột nhiên hét lớn một tiếng, khí thế trên người lập tức tăng vọt, sóng năng lượng hùng hồn phát ra từ người lão, khiến cho không khí chung quanh xao động không ngừng, linh khí bốn phía dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà lao nhanh vào trong thân thể lão, Thang Phàm xé rách tay áo bên trái, lộ ra một con rồng cuốn quanh cánh tay, Kim Long như sống lại, tách khỏi cánh tay, phóng thẳng lên trời.

Sau đó tất cả mọi người đều chứng kiểm một cảnh tượng khó mà quên nổi.

Thang Phàm vốn chỉ có thực lực Hoàng cảnh hai sao, thoáng chốc đã tăng lên điên cuồng, cứ tăng liên tục như thế, trong nháy mắt đã đột phá lên ba sao, nhưng không dừng lại, mãi cho tới khi thành bốn sao mới chậm dần, cuối cùng dừng ở Tứ Linh đỉnh phong.

Thấy một màn như vậy, nếu mọi người còn nhìn không ra thì đúng là sống cũng vô dụng rồi.

Thang Phàm lại có thể che giấu thực lực, tu vi chân chính của lão chính là Hoàng cảnh bốn sao đỉnh phong.

Trong lúc nhất lời, không ai nói nổi một lời, đám người của phái Thanh Thành cũng hoảng sợ trợn mắt nhìn, đặc biệt là Lạc Thành Nguyên, mí mắt run rẩy vài cái, lộ ra sự kinh hoàng.

Thang Phàm nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thực lực tăng vọt, thở dài một tiếng khoan khoái, bị đè nén lâu như vậy, rốt cục cũng phóng ra, loại cảm giác này quá tuyệt vời, nhưng cùng lúc đó, lão còn hưởng thụ cả biểu lộ sợ hãi của đám đông.

Thang Phàm mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Viên Mạch vẫn còn khiếp sợ, âm hiểm cười nói: “Lão già, ngươi yên tâm, đợi ta xử lý xong Du Tiểu Mặc và yêu thú của hắn, sẽ đến lượt lão.”

Dứt lời, Thang Phàm liền biến mất tại chỗ, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Du Tiểu Mặc.

Xà Cầu đã sớm chú ý đến cử động của Thang Phàm, nghe được câu nói sau của lão càng đề phòng hơn, bởi vậy vừa thấy lão biến mất, đã đẩy Du Tiểu Mặc ra, sau đó ngửa mặt lên trời rít một tiếng, hiện ra nguyên hình, một con Cửu Dực Linh Tê xà gần như đã che khuất nửa bầu trời, khoảng thân màu xanh cuốn thành từng vòng, cực kì đồ sộ.

Tuy yêu thú biến thành hình người có thể tu luyện nhanh, nhưng chân thân vẫn mạnh mẽ hơn, tu vi của Xà Cầu là cấp chín ba sao, chỉ kém Thang Phàm một sao, dưới tình huống không thể nắm chắc như thế này, nó không muốn mạo hiểm.

Du Tiểu Mặc khiếp sợ nhìn một người một thú chuẩn bị đại chiến.

Mao Cầu và Tiểu Hắc đã trở về lập tức hiện thân, mỗi bên túm một tay kéo Du Tiểu Mặc rời xa khỏi chiến trường.

Tuy Du Tiểu Mặc có thể trốn vào không gian, nhưng làm thế thì chẳng khác nào bại lộ không gian của mình trước mặt mọi người, phải biết, đứng trước lợi ích như vậy, bất cứ tu luyện giả nào cũng có thể trở nên điên cuồng.

Cho nên đám yêu thú quyết định đưa chủ nhân tới một nơi không người, rồi sau đó mới để hắn tiến vào không gian.

Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, sự thật mới là điều phải đối mặt!

Thang Phàm đã có quyết tâm muốn giết chết Du Tiểu Mặc, bởi vậy không có ý định đối kháng chính diện với Cửu Dực Linh Tê xà, tuy thực lực của lão cao hơn nó một sao, nhưng Cửu Dực Linh Tê xà chính là yêu thú cao cấp có huyết mạch thưa thớt, nếu nó toàn lực đối phó, chưa chắc lão đã xử lý được.

Xà Cầu cũng không ngờ lão lại hành động như vậy, tính sai trong nhất thời, tốc độ lúc hiện ra chân thân không thể nhanh bằng hình người, cộng với việc thực lực của Thang Phàm cao hơn nó, lập tức bị vượt qua.

“Du Tiểu Mặc, đi chết đi!”

Tiếng cười đắc ý của Thang Phàm vang lên.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại đã thấy khuôn mặt dữ tợn của Thang Phàm, đang bay thẳng từ trên trời về phía hắn, khoảng cách mấy ngàn mét cũng chỉ là một cái chớp mắt, trong giây lát đã xuất hiện trước mặt hắn…

Thang Phàm cười gằn, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người hung hăng đánh một chưởng về phía Du Tiểu Mặc.

Một chưởng của cường giả Hoàng cảnh, ngay cả Tiểu Hắc và Mao Cầu cũng không ngăn nổi, huống chi là Du Tiểu Mặc, hắn còn chẳng kịp chớp mắt, đã thấy cú đấm của Thang Phàm càng ngày càng lại gần mình, sau đó một sự tình khiếp sợ đã xảy ra.

Một quả cầu lửa khổng lồ ầm ầm lao lên từ dưới lòng đất, ánh lửa ngút trời nuốt sống một chưởng của Thang Phàm chỉ trong thoáng chốc, ngọn lửa xông thẳng lên trời, khí thế và sức nóng nhuộm toàn bộ quảng trường thành một màu đỏ rực, đám đông khiếp sợ, sao phía dưới quảng trường lại có lửa?

Nhưng điều khiến cho họ khiếp sợ hơn là, bên trong ngọn lửa kia có một bóng người đang đứng lơ lửng giữa không trung, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí thế trên người y đều mang theo sức mạnh của cường giả, chỉ nhìn liếc qua cũng khiến tim đập thình thịch, áo bào màu trắng hoa mỹ phiêu dật trong ngọn lửa, tư thái ngạo nghễ, hiện ra một sự cao quý ưu nhã bẩm sinh như một vị thần.

Mà lúc này, nam tử cao quý đưa một tay ra khỏi ngọn lửa, hời hợt túm được cú đấm của Thang Phàm, âm thanh cuồng ngạo vang vọng giữa đất trời.

“Dám đụng đến người của ta, ngươi muốn chết sao?”

Quảng cáo
Trước /731 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chị Gái Tôi Tốt Nhất Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net