Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 329: KHÔNG HIỂU CÔ
Trong lúc Đường Tinh Khanh gọi điện cho Nam Cường Thịnh, Đường Ngũ Tuấn cũng không rảnh rang ngồi chơi. Lúc rời nhà, cậu không quên mang theo thiết bị của mình, thực ra đó chỉ là một chiếc điện thoại mini, nhưng đồ điện tử nào vào tay cậu cũng trở thành thứ có thể làm mọi việc.
Đường Ngũ Tuấn lục lọi trong cơ sở dữ liệu của tập đoàn Đông Phùng, cuối cùng cũng tìm được tin về Doãn Thu Ngọc, rồi hack vào điện thoại của cô ta, biết được tin tức cô ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng khi Đường Ngũ Tuấn định làm vậy, bên cạnh cậu đột nhiên vang lên tiếng động cơ ầm ầm, cậu có dự cảm không lành lắm, khi quay đầu nhìn biển số xe, quả nhiên là người của Tịch Song.
"Mẹ mau chạy đi, họ lại tới nữa kìa!" Đường Ngũ Tuấn kéo Đường Tinh Khanh chạy vào đường mấy chiếc xe kia không vào được, sau đó chạy vào khu mua sắm đông đúc.
May có Đường Ngũ Tuấn cẩn thận mới phát hiện ra người của Tịch Song đuổi theo, hai mẹ con không dám đi lung tung, đành trốn trong khu thương mại.
Ban đầu Đường Ngũ Tuấn còn lo lắng, nhưng sau đó, cậu phát hiện những kẻ đuổi theo mình đều là một lũ đần độn, hacker xác định được vị trí của cậu mới là cao thủ chân chính.
Cuối cùng, Đường Ngũ Tuấn còn đi mua sắm cùng Đường Tinh Khanh, tiện mua mấy bộ quần áo sạch sẽ cho cả hai.
Từ khi trốn khỏi nhà Tịch Song, họ chạy không ngừng nên giờ có hơi nhếch nhác, hai mẹ con thay quần áo mới, không những đẹp còn coi như cải trang che mắt những kẻ đuổi theo.
Đường Ngũ Tuấn mặc một bộ vest, còn thắt nơ ở cổ, nếu đeo kính thì trông y hệt Conan. Đường Tinh Khanh mặc một bộ váy dài trắng, đội mũ màu lam nhạt, khuôn mặt cô vốn non nớt, mặc như vậy trông càng trẻ trung hơn.
Hai mẹ con đi dạo một lúc mới rời khỏi khu thương mại, tránh khỏi tầm mắt những kẻ đuổi theo và an toàn đến nhà Nam Cường Thịnh.
Khi Nam Cường Thịnh thấy hai người cũng không khỏi khen một câu, mà nhìn thế nào cũng thấy giống Ran và Conan.
Đường Tinh Khanh xấu hổ giải thích, "Để tránh người khác theo dõi, Tuấn nằng nặc đòi tôi phải mặc thế này, tôi cũng đâu còn trẻ trung gì, mặc thế này cũng thấy không ổn lắm."
"Khiếu thẩm mỹ của thằng bé được đó. Mà khoan? Tránh kẻ khác theo dõi ư? Doãn Thu Ngọc lại giở trò ư?" Nam Cường Thịnh khó chịu ra mặt.
Đường Tinh Khanh giải thích, "Không phải, nhưng nếu cô ta thấy tôi và anh gặp nhau thế này cũng không ổn, cô ta sẽ càng cảnh giác hơn, chúng ta sẽ càng bị động."
Nam Cường Thịnh ừ một tiếng rồi nói tiếp, "Thôi được rồi, hai người vào nhà nghỉ ngơi đi đã." Anh ta nói xong thì bế bổng Đường Ngũ Tuấn lên cho cậu ngồi trên vai mình.
Đường Ngũ Tuấn cười khanh khách, "Chú nhất định phải tìm bố cho cháu nhé!"
"Đương nhiên rồi, chú và bố cháu là bạn thân mà, không cần nhóc con cháu nhờ thì chú cũng làm."
Đường Ngũ Tuấn hỏi như lơ đãng, "Ơ, thế sao bố cháu bị chuyển đi mà chú cũng không biết chứ, như vậy quá thiếu trách nhiệm rồi."
Đường Tinh Khanh nhíu mày quát, "Tuấn, không được hỗn với người lớn!"
Nam Cường Thịnh cười, anh ta cũng không để ý, "Gần đây tập đoàn Đông Phùng xảy ra chút chuyện, có kẻ nào đó muốn hại tập đoàn, còn có một cao thủ âm thầm trợ giúp nữa. Chú lo điều tra việc này... nên..."
Đường Ngũ Tuấn cười híp cả mắt, trong đôi mắt lóe lên tia sáng tinh quái, cậu nghiêng đầu hỏi, "Thế ạ? Vậy chú đang điều tra cao thủ kia hay là tên xấu xa kia?"
Nam Cường Thịnh đáp, "Đương nhiên là cả hai rồi." Anh ta nói xong thì nhìn thẳng vào Đường Ngũ Tuấn.
Đường Ngũ Tuấn không tránh né mà còn cười, "Wow, hẳn hai người kia đều là cao thủ trong cao thủ, nếu không chú cũng không mệt đến mức thâm quầng mắt thế này."
Hai mắt Nam Cường Thịnh đúng là hơi có quầng đen thật, chắc là do nghỉ ngơi không đầy đủ.
"Hai người kia nhất định rất lợi hại!" Đường Ngũ Tuấn thầm cảm thấy tự hào. Sở trường của Nam Cường Thịnh là điều tra, anh ta điều tra mãi mà không phát hiện Tuấn là hacker kia, điều đó đủ để cậu bé cảm thấy tự hào về chính mình.
Nam Cường Thịnh đặt Đường Ngũ Tuấn lên ghế sô pha, bất đắc dĩ đáp, "Đúng rồi, hai người đó thông minh y như Tuấn vậy." Anh ta nhéo khuôn mặt bé nhỏ của thằng bé.
"Vậy ai trong hai người họ lợi hại hơn vậy chú? Hẳn chú cũng điều tra được tin gì rồi đúng không ạ?" Đường Ngũ Tuấn tiếp tục hỏi, cậu muốn thắng Tịch Song một ván này.
Nam Cường Thịnh không trả lời mà chỉ nói, "Rất khó phân bì, mà thôi đừng nói chuyện này nữa, ngoan ngoãn đi ngủ nào, chú và mẹ cháu có chuyện cần bàn."
Đường Ngũ Tuấn chỉ mong được ở một mình, cậu cũng không chờ Nam Cường Thịnh nói gì thêm mà chạy vào một gian phòng quen thuộc. Cậu còn biết nơi này hơn cả chủ nhà Nam Cường Thịnh.
Đường Tinh Khanh nghe hai chú cháu nói chuyện mà đứng ngồi không yên, cô lo Nam Cường Thịnh sẽ phát hiện ra thân phận của Tịch Song và Tuấn. Tuy Đường Ngũ Tuấn cùng phe với Nam Cường Thịnh, nhưng nếu Tịch Song bại lộ thân phận, tình hình sẽ càng phức tạp hơn.
Lần này, Đường Tinh Khanh không muốn ân oán kéo dài thêm nữa, cô chỉ muốn giải quyết hết mọi việc, để cuộc sống của tất cả mọi người trở về quỹ đạo bình thường.
Đường Tinh Khanh mải lo nghĩ mà quên mất Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh cũng không nhắc cô mà hào hứng đánh giá Đường Tinh Khanh, khi Đường Tinh Khanh chú ý đến, anh ta mới nói, "Tuấn là một đứa trẻ thông minh."
Anh ta đột nhiên nói vậy làm Đường Tinh Khanh không hiểu gì, chỉ đành gật đầu.
"Mấy ngày nay em không ở bên cạnh Lưu là vì người bạn bí mật kia à? Khi nào thì định giới thiệu cho anh đấy?" Nam Cường Thịnh rất tò mò.
Đường Tinh Khanh giải thích, "Cũng không bí mật gì đâu, chỉ là người đó không thích tiếp xúc với người lạ thôi."
Nam Cường Thịnh không nói gì thêm mà chỉ thở dài.
Đường Tinh Khanh quan tâm anh ta nên hỏi, "Sao vậy? Anh cãi nhau với Phương Minh à? Hay đang lo cho Đông Phùng? Hay là có khó khăn gì trong việc điều tra?"
Nam Cường Thịnh buồn cười nhìn Đường Tinh Khanh, "Không phải, anh thở dài là vì em đấy."
"Tôi á?"
"Đúng rồi." Nam Cường Thịnh đáp. "Sáu năm trước, anh tưởng anh đã hiểu em rồi, nhưng giờ anh thấy vẫn không hiểu em."