Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 352: LO LẮNG SUÔNG
Đến giờ Đường Tinh Khanh vẫn rất hoảng hốt, tuy Phương Minh ở bên cạnh nói rất nhiều nhưng cô vẫn không đáp lời cô nàng.
Đường Ngũ Tuấn kinh ngạc hỏi: "Ơ, sao dì Phương cũng ở đây?"
Lúc này Đường Tinh Khanh mới nhìn Phương Minh cười khổ, nhưng cũng không nói nhiều. Phương Minh biết điều không nói gì thêm, chỉ nhìn vẻ tiều tụy của Đường Tinh Khanh mà lo lắng.
Lúc trước Phương Minh còn lo Đường Tinh Khanh sẽ trêu ghẹo mình với Nam Cường Thịnh, bây giờ lại chỉ mong Đường Tinh Khanh có tâm trạng đùa giỡn với cô.
Phương Minh thở dài nói: "Thôi, vốn là hôm nay tớ cố ý đến thăm cậu, giờ cậu thế này thì hôm khác tớ đến sau vậy."
Đường Tinh Khanh gật đầu nói: "Cảm ơn cậu, Phương Minh."
Phương Minh vỗ vai Đường Tinh Khanh theo thói quen, vẫy tay nói: "Cậu còn khách sáo vậy nữa là làm tớ mất tự nhiên đấy." Nói xong cô đi ra ngoài.
Bất kể là chuyện tập đoàn Đông Phùng hay chuyện của Đông Phùng Lưu thì Phương Minh hoặc là không hiểu, hoặc là không quản được, ở đây lo lắng suông thì chi bằng để Đường Tinh Khanh yên tĩnh một mình.
Nam Cường Thịnh nhìn theo bóng lưng Phương Minh hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: "Hay là để tôi tiễn cô?"
Phương Minh quay lại trừng mắt với Nam Cường Thịnh, bất mãn nói: "Đúng là chẳng có chút thành ý nào cả."
"Vậy nói thế nào?" Nam Cường Thịnh hối hận vì đã nói thẳng, anh ta có hơi xấu hổ, lỡ như bị Phương Minh từ chối thì càng khó xử hơn.
Phương Minh cau mày nói: "Những chuyện kiểu này, mấy tên cậu ấm phong lưu các anh phải hiểu rõ hơn chứ. Anh muốn tiễn tôi mà còn phải hỏi ý kiến của tôi sao? Phong độ ga lăng đâu phải như vậy."
Nam Cường Thịnh nghĩ thầm anh ta cũng đâu phải người gia trưởng, huống chi phong độ ga lăng cũng đâu phải như Phương Minh nói. Có điều anh ta cũng không định đấu khẩu với Phương Minh, liền cùng cô ra khỏi phòng bệnh.
Hai người vẫn như bình thường, cho đến lúc tiễn Phương Minh đến cổng bệnh viện rồi, chẳng ai nói với ai câu nào. Đúng là hai kẻ quái dị.
Lúc Nam Cường Thịnh tiễn Phương Minh xong trở lại, Đường Tinh Khanh đang ngồi trên giường bệnh ngây người. Cô nhìn Đông Phùng Lưu đang hôn mê, không biết đang suy nghĩ gì mà chốc chốc mỉm cười thoải mái, lát lát lại cau chặt hàng mày.
Nam Cường Thịnh tất nhiên vẫn có vướng mắc trong lòng, lần này Đường Tinh Khanh ra ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta hoàn toàn không biết. Tuy Đường Tinh Khanh đã nói không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa nguy cơ của tập đoàn Đông Phùng đã được hóa giải rồi, nhưng trong lòng anh ta vẫn thấy khó chịu.
Nếu để Đường Tinh Khanh hy sinh gì đó mà người khác không biết, sau này Đông Phùng Lưu biết được e là anh ta sẽ ăn đủ. Vì vậy Nam Cường Thịnh nhắm đến mục tiêu mới là Đường Ngũ Tuấn.
Anh ta đi tới trước mặt Đường Ngũ Tuấn, xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, nhẹ giọng hỏi: "Này, vừa rồi cháu nôn nóng như vậy, rốt cuộc là làm sao? Sao vừa trở về Đường Tinh Khanh đã như biến thành người khác vậy."
Đường Ngũ Tuấn thấy Đường Tinh Khanh suy sụp tinh thần thì tất nhiên cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa cậu vẫn còn bất mãn chuyện khi trước Nam Cường Thịnh đưa điện thoại của Doãn Thu Ngọc cho Đường Tinh Khanh, thế là chỉ lắc đầu, mặc kệ anh ta.
Nam Cường Thịnh nhìn hai mẹ con đều im lặng, chỉ cảm thấy bó tay, không ngừng đi đi lại lại trong phòng bệnh như kiến bò trên chảo nóng.
Đường Ngũ Tuấn thầm nghĩ, cái tên Nam Cường Thịnh này bình thường nhìn chín chắn bình tĩnh hơn bố bao nhiêu, kết quả lúc gặp chuyện lại loạn cả lên. Cho dù tập đoàn Đông Phùng đã hóa giải được phần lớn nguy cơ, nhưng Đường Ngũ Tuấn vẫn lo lắng không biết Nam Cường Thịnh có thể xử lý kết cục hoàn hảo hay không.
"Cháu nói này chú Nam Cường Thịnh, chú có thể đừng lượn qua lượn lại nữa không, sàn nhà bị chú mài bóng cả rồi." Đường Ngũ Tuấn bất mãn lẩm bẩm.
Nam Cường Thịnh cười nói: "Chú còn tưởng cháu với Tinh Khanh biến thành câm điếc hết rồi. Nói đi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Ngũ Tuấn vô tình nói: "Chú Thịnh, chú có biết con mèo chết thế nào không? Mèo chín mạng đó." Đương nhiên là do lòng hiếu kì hại chết rồi, trẻ con cũng biết câu này.
Nam Cường Thịnh cố ra vẻ uy nghiêm của người lớn, anh ta cau mày, lạnh lùng nói: "Đừng có nói mấy thứ này với chú, bạn nhỏ Đường Ngũ Tuấn."
Đường Ngũ Tuấn chẳng coi uy hiếp của Nam Cường Thịnh vào đâu, chỉ liếc anh ta một cái, mất kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, đợi mai cháu sẽ nói cho chú biết được không? Đến lúc đó chú nhất định sẽ kinh ngạc." Đường Ngũ Tuấn khẳng định chắc nịch.
Thế nhưng Nam Cường Thịnh nghĩ mãi không ra có chuyện gì làm anh ta kinh ngạc được.
Đường Ngũ Tuấn lén lút cười, thực tế là cậu chuẩn bị nói chuyện mình chính là cao thủ hacker kia cho Nam Cường Thịnh. Tất nhiên không phải là vì Đường Ngũ Tuấn không tiếp tục giấu diếm thực lực, dù là ai đi nữa thì việc giấu diếm thực lực đến thời khắc mấu chốt sẽ luôn đạt hiệu quả bất ngờ.
Nhưng vì để hóa giải nguy cơ Tịch Song lần này, trong lúc nói chuyện với Tịch Song, thực lực của cậu đã bị lộ trước mặt Doãn Thu Ngọc rồi. Đường Ngũ Tuấn không nghĩ mình có thể tiếp tục giấu Nam Cường Thịnh. Đến lúc đó thật muốn xem dáng vẻ giật mình của chú Nam Cường Thịnh, cậu rất hưởng thụ cảm giác đó.
Đường Ngũ Tuấn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vài ngài tới cậu sẽ khá bận rộn. Lần này hành động của Tịch Song quá lớn, gần như làm tê liệt tập đoàn Đông Phùng, hơn nữa có nói việc sắp xếp nội gián là rợp trời rợp đất cũng không quá.
Cậu phải nghĩ cách giúp Nam Cường Thịnh giải quyết tốt hậu quả mới được.
Nhưng mà đến lúc này Đường Ngũ Tuấn và Đường Tinh Khanh vẫn không hề nghĩ đến một khả năng khác, mà chuyện này sẽ càng làm hai người đau đầu hơn.
...
Đường Tinh Khanh ngồi xuống đầu giường Đông Phùng Lưu không định rời đi, Nam Cường Thịnh thấy dường như cô định cứ ngồi đợi đến khi Đông Phùng Lưu tỉnh mới đứng dậy.
Phụ nữ mà bướng bỉnh lên thì đúng là khủng bố.
Nam Cường Thịnh thông báo với cô một tiếng rồi dẫn Đường Ngũ Tuấn về nhà nghỉ, sáng hôm sau anh ta sẽ đến công ty giải quyết những chuyện còn lại.
Đường Tinh Khanh không phải đang ngẩn người, trong đầu cô hiện lên từng cảnh tượng như một bức tranh. Từ thuở ban đầu khi cô bị mẹ kế bán cho Đông Phùng Lưu, sự thờ ơ của Đông Phùng Lưu, đôi chút dịu dàng và tốt bụng của anh, và cả vô số lần gần gũi hay đấu khẩu.
Khi những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ không ngừng xuất hiện, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy buồn bã. Có lẽ, ngay khoảnh khắc gặp Đông Phùng Lưu, tất cả đã là một sai lầm.
Do thù hận của đời trước, bọn họ hành hạ nhau, đấu đá nhau. Những thù hận vô nghĩa khiến cuộc đời của bọn họ biến thành một bãi bùn lầy, người nào cũng như một cái xác không hồn lăn lộn trên đó.
Bất kể là trực tiếp hay gián tiếp, Đông Phùng Lưu cũng vì thế mà bị tổn thương não, Tịch Song vì thế mà thay đổi tính cách, còn người phụ nữ Doãn Thu Ngọc kia thậm chí đã tẩu hỏa nhập ma.
Hết thảy đều là ngu xuẩn.