Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 43: TỨC GIẬN, SỰ TỪ CHỐI CỦA ĐÔNG PHÙNG LƯU
Sáng hôm sau, sau khi Đường Tinh Khanh thức dậy thì đã gọi tài xế chở mình đến học viện âm nhạc của đại học A báo danh.
Đại học A là trường đứng đầu của thành phố A, mà học viện âm nhạc lại là học viện mà đại học A đặc biệt lập ra với các chuyên nghành liên quan đến âm nhạc, là một trường học quý tộc nổi tiếng trên toàn quốc.
Đến trường đại học này thường chỉ có 3 loại người, hoặc là gia đình giàu có, hoặc là xuất thân cao quý, trong tay có ít nhất một công ty được niêm yết, còn không thì lại là con cháu cán bộ, mà ít nhất cũng là lãnh đạo của cả một tỉnh.
Ngoài ra, vẫn còn một loại, đó chính là những người có tài năng đặc biệt hay học vấn cao trong lĩnh vực âm nhạc, đương nhiên gia đình họ vẫn phải đủ khả năng chi trả tiền học, hoặc chắn chắn có thể đạt được học bổng của trường.
Đường Tinh Khanh đứng trước cổng, ngắm nhìn cánh cổng được thiết kế vô cùng khí thế đó, sau đó cầm những giấy tờ cần thiết của mình đi vào trong trường.
Lúc tìm được chỗ báo danh, và điền các thông tin cần thiết thì cô liền đi nộp học phí.
Cũng may là cô có một cái thẻ ngân hàng do bố cô cố ý giữ để dành cho cô đi học đại học, tiền trong đó cũng đã đủ rồi.
Thế nhưng đến lúc cô quẹt thẻ thì đột nhiên xảy ra vấn đề.
“Cô Đường, thật ngại quá nhưng thẻ ngân hàng này của cô đã bị khóa rồi, cô xem có thể đổi thẻ khác không?” Nhân viên phụ trách thu tiền của trường học có chút không biết làm sao mà nhìn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh vô cùng giật mình, đó là thẻ ngân hàng mà bố cho cô, sao lại có thể bị khóa chứ!
“Chuyện này….không thể nào đâu, nếu không chị thử lại lần nữa hộ em với, chắc chắn là nó không bị khóa đâu mà, không thể nào…” Đường Tinh Khanh nói, trong giọng nói của cô không giấu được sự lo lắng.
Tuy nhiên sau khi thử lại lần nữa thì nhân viên vẫn lắc đầu mà nói cho Đường Tinh Khanh biết: “Thật xin lỗi, thẻ của cô thật sự đã bị khóa, xin cô về cho, hôm nay người đến báo danh còn rất nhiều!”
Các sinh viên đứng sau cũng phụ họa theo, dù sao mấy người trong này đa phần đều là các cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé rồi, làm gì có chuyện bắt họ phải chờ thế này chứ!
Đường Tinh Khanh hết cách, chỉ đành nói xin lỗi rồi cầm đồ của bản thân mà rời khỏi trường.
Thẻ ngân hàng mà bố cho cô để học đại học không thể nào bị khóa được, nếu mà thật sự bị khóa, thì chỉ có một khả năng là do Tiết Bình Hương làm!
Nghĩ thế, Đường Tinh Khanh vội vẫy một chiếc taxi rồi chạy thẳng đến công ty của Tiết Bình Hương, hay nên nói rằng đó là công ty của bố cô.
Tuy nhiên, lúc đến cửa công ty thì Đường Tinh Khanh đã bị người ta ngăn lại, rất có trách nhiệm mà nói rằng: “Chào cô, xin hỏi cô tìm ai? Đã có hẹn trước hay chưa?”
“Tôi tìm Tiết Bình Hương, còn nữa tôi là con gái của chủ tịch công ty này? Tôi tên Đường Tinh Khanh!” Đường Tinh Khanh nói, trong lòng cô biết mấy chuyện này chắc chắn là ý của Tiết Bình Hương, bà ta đã đổi hết bảo vệ của công ty rồi.
Nhưng mà người bảo vệ vừa nghe tên của Đường Tinh Khanh liền lắc đầu nói: “Xin lỗi cô, tổng giám đốc Tiết có dặn, bất kì ai muốn gặp bà ấy thì đều phải có hẹn trước, xin cô về cho.”
Đường Tinh Khanh ngẩn người, rồi lại nhìn ánh mắt né tránh của người bảo vệ nọ liền biết ngay là Tiết Bình Hương đã dặn cả bảo vệ rồi, thế là cô chỉ đành đứng trước cửa công ty, tức tối mà gọi cho Tiết Bình Hương.
Lúc mà Tiết Bình Hương nghe máy, Đường Tinh Khanh như thể còn nghe được giọng cười đắc thắng của bà ta.
“Ồ, là Tinh Khanh à con, nghe bảo gần đây con phải báo danh ở trường đại học, sao giờ lại gọi cho dì thế này?” Tiết Bình Hương biết mà còn cố hỏi khiến Đường Tinh Khanh vô cùng tức giận.
“Dì Tiết, con muốn biết sao thẻ ngân hàng mà bố cho con lại bị dì khóa lại thế? Đó là toàn bộ số tiền bố cho con để đi học đại học mà.” Đường Tinh Khanh không muốn tranh luận với Tiết Bình Hương liền cố giữ giọng nói bình tĩnh mà hỏi.
“Con bảo tấm thẻ đấy á, chỉ trách dì quên không báo trước với con là thẻ sẽ bị khóa, nhưng mà con nói xem, giờ con cũng là vợ người ta rồi, sao lại còn lấy tiền từ nhà mẹ đẻ chứ, cho dù con không có việc làm, cần người khác nuôi thì cũng nên do chồng con là Đông Phùng Lưu nuôi chứ, đúng không nào?”
Tiết Bình Hương không thèm che giấu mà cười nhạo, rồi cũng không thèm trả lời thẳng câu hỏi của Đường Tinh Khanh, mà còn vứt cho cô một vấn đề khó giải quyết.
“Bà…” Đường Tinh Khanh nghe xong, càng là vô cùng tức giận mà mở miệng phản bác: “Tôi tìm ai xin tiền là chuyện của tôi, còn số tiền kia là bố tôi để giành riêng cho tôi, bà khóa cái thẻ đó lại thì cũng phải nói cho tôi lý do chứ?”
Nói xong cô liền trừng mắt nhìn tòa nhà trước mặt rồi nói thêm: “Bây giờ tôi đang ở cửa công ty, bảo vệ mà bà mới đổi còn ngăn cả tôi cơ đấy, nếu mà không nói rõ được qua điện thoại thì để tôi lên nói chuyện trực tiếp với bà.”
Đường Tinh Khanh vừa nói, vừa cất bước đi vào.
Nhưng người bảo vệ nọ vẫn chặn cô lại, không cho cô đi vào.
“Con đừng lên đây thì hơn, dì sắp có một cuộc họp quan trọng rồi, vậy đi, không nói với con nữa, hôm nào rảnh lại nói tiếp.”
Tiết Bình Hương vội nói, rồi nhanh chóng cúp điện thoại, tiểu nhân đắc ý mà ngồi trong phòng làm việc, trong đầu mường tượng ra hình ảnh Đường Tinh Khanh đang tức điên lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Đường Tinh Khanh tức giận giậm chân, thật là tức muốn chết nhưng lại chẳng có cách nào, nên chỉ đành bắt xe về nhà.
Vừa về đến nhà thì cô liền thấy Đông Phùng Lưu đang ngồi trong phòng khách.
Nghĩ thì hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì, ấy vậy mà giờ này Đông Phùng Lưu lại không ở công ty, mà lại ngồi trên sofa nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tinh Khanh không khỏi có chút lo lắng.
Quả nhiên, khi Đông Phùng Lưu thấy Đường Tinh Khanh trở về liền nói với cô: “Lại đây.”
Đường Tinh Khanh chỉ biết cúi đầu mà cun cút đi đến, ai ngờ còn chưa kịp ngồi xuống liền nghe anh ta hỏi: “Sáng nay cô đi đâu? Tôi nghe tài xế bảo là đưa cô đến học viện âm nhạc của đại học A?”
Đường Tinh Khanh hơi ngập ngừng, lầm bầm mấy câu trong lòng nhưng vẫn đành cố nói: “Tôi đến trường học báo danh đó, tháng trước vừa nhận được giấy báo trúng tuyển.”
Đông Phùng Lưu không kìm được mà cười lạnh lùng: “Cô ngoan ngoãn ở nhà không được hay sao? Sao cứ thích chạy ra ngoài, lẽ nào muốn đến trường để tán tỉnh người khác sao?”
Đường Tinh Khanh vừa nghe anh ta nói thế, tâm trạng hôm nay vốn đã không tốt, lúc này liền có chút tức giận, cô nói một cách cáu gắt: “Tôi mới 20 tuổi, không đi học thì còn làm gì được? Tôi thích âm nhạc, thì đi học viện âm nhạc thì đã làm sao? Âm nhạc là giấc mơ của tôi, tôi rất muốn học âm nhạc!”
Đông Phùng Lưu liếc nhìn cô, dường như chẳng hề để ý: “Người phụ nữ của Đông Phùng Lưu tôi thì chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, rồi hầu hạ tôi cho tốt là được!”
“Anh…” Đường Tinh Khanh rất khó chịu, cô với Đông Phùng Lưu vốn chẳng thể hiểu nhau mà.
Vốn còn định vay tiền anh ta, giờ thì chắc là không vay nổi rồi, Đường Tinh Khanh khẽ cắn môi nghĩ.
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh rồi lạnh lùng nói: “Hôm nay cô trang điểm cho đẹp vào, tối nay có một buổi tiệc rất quan trọng, tôi cần đưa cô đi theo, đợi lát nữa cô lên tầng thay lễ phục rồi đi cùng tôi.”
Giọng điệu của anh như thể nói rằng cô không được từ chối, lúc này Đường Tinh Khanh mới biết tại sao hôm nay Đông Phùng Lưu lại ở nhà vào giờ này.
Khẽ thở dài, cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì Đông Phùng Lưu đã bảo người giúp việc: “Hai người các cô đưa cô ấy lên tầng thay quần áo đi!”