Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 70: ĐỠ MỘT NHÁT DAO CHO ANH
Đông Phùng Lưu càng lúc càng không hiểu người con gái trước mắt, thậm chí khi Đường Tinh Khanh gập người xuống, lúc ôm lấy vết thương trên cánh tay anh vẫn còn ngây ra.
Anh nghĩ hiểu được, người phụ nữ này có thật sự là loại lẳng lơ như bản thân trước nay vẫn luôn suy nghĩ hay không?
Cái tên bị Đông Phùng Lưu đá ra đứng dậy xông lên, lại chém thêm một dao nữa.
Tất nhiên Đông Phùng Lưu lúc đó đã phản ứng lại, anh ta một lần nữa ôm Đường Tinh Khanh vào lòng, sau đó lúc đá bay tên côn đồ đó thì từ trong đám người đó xông ra ngoài.
“Đừng để bọn chúng chạy!”
“Đứng lại!”
“Bắt lấy hắn!”
Đám cồn đồ đằng sau lại tiếp tục đuổi lên.
Nhưng trong lúc này, đám thuôc hạ của Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng xông tới.
Liền một lúc năm chiếc xe đỗ ở cửa sân bay, một đám vệ sĩ mặc vest giày da bóng loáng liền từ trên xe xông xuống.
Một tốp bảo vệ Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh, một tốp lại xông lên đánh nhau với đám côn đồ.
Một người đàn ông hình như là vệ sĩ trưởng bước đên trước mặt Đông Phùng Lưu, cúi đầu trước anh nói: “Cậu chủ, chúng tôi đến muộn rồi.”
Đông Phùng lạnh lùng lườm anh ta, rồi lại chỉ đám côn đồ đang chém giết đó: “Đồ khốn, còn không mau đi giải quyết đám cặn bã kia!”
Trưởng vệ sĩ gật đầu, sau khi để lại vài người xong thì sân vào trận chiến.
Hai bên chém giết tàn sát khốc liệt, Đường Tinh Khanh quán sát mọi chuyện diễn ra, kinh ngạc nhìn Đông Phùng Lưu nói: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”
Đông Phùng Lưu không hề trả lời Đường Tinh Khanh, ngược lại dịu dàng nhấc cánh tay nhỏ bé của Đường Tinh Khanh lên.
Anh nhìn vết thương màu đỏ tươi mà lưỡi dao rạch lên trên cánh tay mềm mại của Đường Tinh Khanh, quay đầu nói với người bên cạnh: “Gọi bác sĩ tư đến đây.”
Người đó gật đầu rồi lái xe rời đi.
Đông Phùng Lưu lấy cái cà vạt của mình băng lên vết thương trên cánh tay của Đường Tinh Khanh. Nhưng cho dù như vậy, nơi đó vẫn không ngừng chảy máu.
Sắc mặt của Đường Tinh Khanh cũng trở nên trắng bệch, Đông Phùng Lưu bế Đường Tinh Khanh lên, nhẹ nhàng đặt vào trong xe.
Còn anh ta thì lặng yên châm điếu thuốc, lãnh đạm quan sát đám côn đồ muốn giết anh và thuộc hạ của mình đang chém giết nhau.
Đường Tinh Khanh tựa vào cửa xe nhìn khuôn mặt đang nghiêng của Đông Phùng Lưu và cả ánh mắt lạnh nhạt của anh.
Đó là sự bình tĩnh do đã quen thuộc với cảnh gươm đao tàn sát mới có được, gần như bình tĩnh một cách lạnh lùng.
Đường Tinh Khanh vẫn cứ nhìn Đông Phùng Lưu ngây người ra nhìn ra ngoài cửa, không biết rằng vết thương trên cánh tay mình đã đẫm máu rồi. Dòng máu đỏ tươi đó chảy ra ngoài, đến cả chiếc cà vạt đang bằng bên trên cũng không ngăn lại được.
Toàn bộ chiếc cà vạt màu xanh đậm đều bị máu làm cho ướt đẫm rồi, trở nên xám xịt lạnh lẽo và nặng nề. Đường Tinh Khanh cảm nhận được từng giọt máu đang rơi xuống đầu gối của mình.
Lúc này Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy rất đau, thêm vào đó là sự ngạc nhiên ban nãy, nên ngất đi.
Ánh mắt của Đông Phùng Lưu liếc nhìn Đường Tinh Khanh đột nhiên ngã về sau, trong lòng lo lắng, vội vàng đỡ cô dậy, tựa vào vai mình.
Mà trong lúc này, trưởng vệ sĩ ở ngoài xe đột nhiên đi đến trước xe, cung kính gập người nói: “Cậu chủ, toàn bộ đã xử lí xong.”
Đông Phùng Lưu lạnh nhạt liếc nhìn người đó một cái, rồi gật đầu, nói với anh ta: “Thu dọn chiến trường đi, nếu đội hình sự đến, các người biết phải đối phó như thế nào rồi chứ.”
Tên áo đen đó gật đầu đáp: “Đi theo cậu chủ lâu như vậy, chút việc cỏn con này tất nhiên là biết ạ. Chỉ có điều cậu chủ bây giờ đi đâu ạ?”
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh đang hôn mê bất tỉnh, tiếp tục nói: “Cứ ở lại đây trước đã, bác sĩ tư sắp đến đây rồi.”
Nói xong, tên áo đen liền xoay người chuẩn bị đi xử lí việc còn lại, nhưng Đông Phùng Lưu lại gọi anh ta lại.
“Cậu chủ còn căn dặn gì nữa không ạ?” Người áo đen cúi đầu khom người không biết mỏi, dường như sợ rằng có bất kì sơ suất gì trước mặt Đông Phùng Lưu.
Nhưng đã muộn rồi, vì anh ta đã có sơ suất rồi.
Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn anh ta, đột nhiên cười nhạt nói: “Mặc dù tôi không nhìn thời gian, có điều tính sơ qua, từ lúc Đường Tinh Khanh gọi cho anh đến lúc anh đến, tổng cộng mất bao nhiêu phút tôi biết rất rõ, anh muốn tự mình nói ra hay là để tôi nói.”
Giọng điệu bình thản, ngoài việc mang theo một chút lạnh lùng ra, thì giống như một câu hỏi bình thường. Nhưng tên áo đen đó lại đột nhiên quỳ bên ngoài xe.
“Cậu chủ, tổng cộng hết mười một phút, chúng tôi đến muộn rồi.”
Người áo đen lúc trước khi đánh nhau với đám côn đồ thì dũng mãnh khác thường. Nhưng lúc này khi quỳ dưới đất, hai mắt đến nhìn cũng không dám nhìn Đông Phùng Lưu, giọng điệu càng run hơn.
“Vậy anh biết phải làm gì rồi chứ? Không cần anh chết, nhưng biến đi cho khuất mắt tôi.” Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói.
Người này đến muộn một chút, suýt chút nữa khiến bản thân anh hoặc có thể nói Đường Tinh Khanh chết oan, những vệ sĩ không đến kịp lúc cứu người thế này, nhà Đông Phùng anh ta không cần!
Không lâu sau, bác sĩ tư của Đông Phùng Lưu cuối cùng đã đến. sau khi băng bó một lượt sơ qua cho Đường Tinh Khanh xong, bác sĩ nói với Đông Phùng Lưu rằng cô không sao liền rời đi.
Quả nhiên, trên đường đi, Đường Tinh Khanh đã tỉnh lại, sau đó có chút ngây ra nhìn Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu cũng cảm nhận được ánh mắt của Đường Tinh Khanh, lạnh lùng liếc cô một cái nói: “Nhìn chưa đủ sao?”
Lúc này Đường Tinh Khanh mới tỉnh lại, cô ngây ra, rồi lại im lặng một lúc cuối cùng cũng mở miệng: “Lúc nãy anh nói chuyện với vệ sĩ tôi đều nghe thấy hết rồi.”
Đông Phùng Lưu tiếp tục xoay vô lăng, không để ý đến Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh nhíu mày nhìn Đông Phùng Lưu, thấp giọng hỏi: “Anh rốt cuộc là loại người gì, sao tôi cứ cảm thấy rất khủng bố.”
Đông Phùng Lưu liếc cô một cái đáp: “Nếu cô đã biết rồi, hà tất gì phải hỏi tôi?”
Đường Tinh Khanh mấp máy môi: “Anh...thực sự là xã hội đen?”
Đông Phùng Lưu lạnh lùng ừm một tiếng, coi như là thừa nhận rồi.
Sau khi có được đáp án thừa nhận ngầm, Đường Tinh Khanh không nói gì nữa, thế nhưng sau khi về đến nhà, cô liền mở miệng nói: “Đông Phùng Lưu, tôi muốn li hôn anh.”
“Sao vậy?” ánh mắt của Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn Đường Tinh Khanh.
“Đây là lần thứ hai cô nhắc chuyện li hôn với tôi, thế nhưng tôi phải nói mấy lần nữa đây, tôi tuyệt đối sẽ không li hôn, hơn nữa phải bám theo cô cả đời.
Đường Tinh Khanh tức giận nói: “Đông Phùng Lưu, anh là xã hội đen, Đường Tinh Khanh tôi đây trong sạch, không muốn vướng vào những chuyện đó có anh. Hơn nữa, tôi cũng không muốn bị người khác truy sát nữa, căn bản anh không thể cho tôi sự an toàn.”
Đông Phùng Lưu đột nhiên dừng bước, lạnh lùng lườm Đường Tinh Khanh: “Đường Tinh Khanh, cô đừng cho rằng cô đỡ một dao cho tôi, thì có thể không biết chừng mực.”
Nói xong Đông Phùng Lưu ôm eo Đường Tinh Khanh bế lên, một chân đá cửa phòng ngủ ra, đặt Đường Tinh Khanh lên giường.