Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 23: Bia đỡ đạn
Làm thủ lĩnh của tổ 5 lâu như vậy, chưa từng có một cấp dưới nào dám nói lại như thế này.
Vũ Vân Hân là cái thá gì?
Bộ phận nhân sự của công ty này thích tìm hiểu danh tính và lý lịch của mọi người.
Ai cũng biết ai không có bệ đỡ, ai không có tiền.
Tổ trưởng là người thường xuyên đến phòng nhân sự, trước khi Vũ Vân Hân đến báo cáo, ông ta đã biết lai lịch của người phụ nữ này.
Ngoại trừ một chút may mắn vớ vẩn, những người khác đều không có lai lịch, không có tiền, quan hệ cũng không.
Với tư cách là tổ trưỡng, ông ta không thê cho Vũ Vân Hân dễ sống được.
Bây giờ nếu đã dám đối chọi thì ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô.
“Cô có biết tại sao cô lại đến tổ 5 của chúng tôi không? Không phải vì thương hại cô, mà những bộ phận khác hoàn toàn không muốn những người như cô. Bởi vì cô không có kinh nghiệm làm việc năm năm, trông có khác gì phế vật không?” Tổ trưởng cố tình nâng cao vị trí của mình, giọng điệu trịch thượng như thể muốn dẫm Vũ Vân Hân bẹp dí dưới sàn.
“Vậy thì tôi rất muốn cảm ơn tổ trưởng đã đón tôi, nhưng tôi thật sự thừa nhận rằng mình không có khả năng cầm một sấp tài liệu trắng trơn rồi tự biên tự diễn báo cáo với tổng giám đốc Mục. Tôi không phải đang viết tiểu thuyết, nên tôi không thể nói được. Thế là tôi nói thẳng đây là tập tài liệu anh đưa cho tôi, bao tôi tới phòng họp ngôi là được rồi, không yêu cầu tôi làm báo cáo gì cả. “
Câu nói này khiến tim gan tổ trưởng lộn tùng phèo.
“Tôi bị tổng giám đốc Mục đuổi ra ngoài đấy, chứ không phải đợi họp xong tôi mới về đâu.
Nhưng tổng giám đốc Mục lại gọi anh lát nữa xuống phòng làm việc của anh ấy đấy”
“GôI” Tổ trưởng hoảng sợ.
“Tổ trưởng!” Vũ Vân Hân bực bội than thở: “Dù gì người ta cũng mới đến đây ba ngày. Lúc đó, tất cả lãnh đạo các phòng ban đều họp. Làm sao người không có năng lực, không có kinh nghiệm như tôi có thể nắm được cục diện lúc đó chứ! Bây giờ muốn truy cứu trách nghiệm, thì anh nói xem phải làm thế nào mới ổn đây, tổ trưởng?”
Tổ trưởng xanh mặt vì tức giận.
Ông ta chưa kịp tra lời thì điện thoại cô định đã đổ chuông.
Ông ta dè dặt nghe điện thoại, “Lập tức tới văn phòng tổng giám đốc Mục ngay sao?”
Vũ Vân Hân đắc thắng võ tay, ngân nga một bài hát nhỏ và đi ngang qua ông ta.
Nhìn thấy ông ta vừa đổ mồ hôi lạnh vừa cầm tập tài liệu, Vũ Vân Hân hỏi đùa: “Tổ trưởng, có phải anh vẫn muốn tôi làm lá chắn thay anh không?”
“Câm miệng”
Ông ta vội vã ra khỏi văn phòng.
Ba tên phục kích nhỏ bên ngoài hành lang giơ tay tạo kiểu OK và cẩn thận bám sát phía sau tổ trưởng.
“Người này tên là Vũ Minh Tính, đã làm việc trong tập đoàn Mục Lâm 15 năm, cử coi là cấp hóa thạch đi. Vì là họ hàng xa với gia đình tổng giám đốc Mục nên ông ta luôn ở đây ké fame.
Nhưng ông ta quan hệ tương đối rộng. Dù tổ 5 luôn tràn ngập mùi chết chóc nhưng thành tích hàng tháng cũng tạm được. Ngoài ra, ông ta còn có tính háo sắc nữa…”
Nghe được lời nói của Bánh Bao, vẻ mặt của Màn Thầu và Há Cảo bỗng trở nên trịnh trọng, “Lão già chết tiệt, nếu ông dám có hứng thú với Búp Bê của chúng ta, cậu đây sẽ lột da ông “Anh em bình tĩnh!” Nhìn thấy hai đứa nhỏ năm chặt tay kích động, Bánh Bao vội vàng an ủi, “Các em phải bình tĩnh lý trí, nghe anh giới thiệu xong đã”.
“Em không muốn nghe nữa. Đợi ông ta ra là xử ông ta luôn.”
Lúc này, Lục Tâm, người đang điều tra vụ Vũ Vân Hân bị chơi xâu trong phòng giám sát đã chú ý đến ba đứa trẻ.
Trong đó, Há Cảo trong trí nhớ của anh vẫn còn như mới.
Anh nhấn nút tạm dừng của video giám sát, “Tại sao đứa trẻ này lại xuất hiện ở đây?”
Đội trưởng an ninh ở bên càng khó hiểu, “Kỳ quái, ba đứa nhỏ này đi vào đâu vậy?”
Ba đứa con nắm bắt phương hướng rất tốt, mức độ quen thuộc trong công ty căn bản không giống dáng vẻ mới vào lần đầu.
Chúng đi thang máy từ tầng mười ba lên tầng cao nhất.
Lục Tâm vội vàng ra khỏi phòng giám sát, “Ngăn cản bọn trẻ lại.”