Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3: Tổng giám đốc Mục ghét nhất trẻ con
Thân xe bị đâm lõm, cả con xe sụp xuống một nửa, dừng hẳn lại.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Xin lỗi tổng giám đốc Mục, đột nhiên xe bị xịt lốp, anh đợi một chút, tôi sẽ bố trí một chiếc xe khác cho anh ngay”
Chiếc siêu xe lên tới cả chục tỉ sao có thể bị xịt lốp dễ thế được.
Tài xế xuống xe kiểm tra, phát hiện bánh xe bị một chiếc đỉnh cắm vào.
“Tổng giám đốc Mục, chúng tôi nghỉ ngờ là do đứa bé ban nãy làm”
Dù sao thì cả ngày hôm nay chẳng ai lại gần chiếc xe này cả.
Mục Lâm Kiên thẹn quá hóa giận: “Tìm ngay đứa bé kia cho tôi, dứt khoát đòi bồi thường”
Cả đời này sinh vật mà anh ghét nhất chính là trẻ con.
Khi biệt thự năm ở phía nam là nơi giới thượng lưu của cả thành phố B sinh sống. Tòa nào cũng được xây theo lối kiến trúc châu Âu, tràn ngập hơi thở cổ điển, toát lên vẻ tĩnh lặng và trang nhã, như thể bước vào một cung điện trong mơ.
Nơi này tốt hơn hẳn nơi Vũ Vân Hân sống ở nước ngoài.
Bánh Bao ngồi trên ghế lái phụ sáng rực đôi mắt: “Được đấy! Thì ra Búp Bê của chúng ta là tiếu thư con nhà giàu, ông bà ngoại chắc sẽ lãm tiền lắm nhỉ?”
Há Cảo đắc ý nhếch miệng lên: “Vậy thì em là thiếu gia rồi!”
“Búp Bê, mẹ giàu như vậy tại sao lại bỏ nhà ra đi thế, hại bọn con phải trải qua những tháng ngày nghèo túng bên nước ngoài.”
Nhắc tới đây, Vũ Vân Hân bỗng hồi tưởng lại chuyện bốn năm trước.
Không phải cô không muốn sống cuộc sống tiểu thư con nhà giàu ở trong nước, mà cô bị người ta lập mưu hãm hại đuổi khỏi nhà.
Chuyện xảy ra rất trùng hợp, năm đó cô 28 tuổi, vừa đoạt được giải thưởng lớn dành cho người trẻ khởi nghiệp, giá thị trường của công ty đạt mức chục tỷ. Theo lý mà nói, cô cũng được coi là người thành công, nhưng bỗng một hôm, cô bị chính người đàn ông yêu đương nhiêu năm cúa mình phản bội.
Lý do cũng thật nực cười, người ta nói cô 28 tuổi, già rồi, nguy cơ vô sinh cao, mẹ của hắn mong hẳn kết hôn với một cô gái chưa tới 25 tuổi.
Chính vì vậy nên Vũ Vân Hân bị đá, trong lúc nóng giận nhất thời, cô tới club uống rượu.
Uống đến choáng váng đầu óc không biết vào club với ai, rôi quan hệ với một gã trai bao cao cấp, và cơn ác mộng ập đến ngay vào ngày hôm sau.
Đột nhiên, công ty của cô thua lỗ nghiêm trọng, các đối tác chấm dứt hợp đồng và đòi bồi thường, vụ cháy nhà máy khiến một số lượng lớn chuỗi cung ứng không kết nối được và phải đóng cửa.
Điều khiến cô bất ngờ nhất là thông tin cô đến club nhậu nhẹt được theo dõi và phát sóng, thậm chí tin cô có thai và không biết cha đứa trẻ là ai cũng được lan truyền rầm rộ.
Cô vốn sinh ra trong một gia đình danh giá, vì vậy ông Vân đã rất xấu hổ và tức giận đuổi cô ra nước ngoài.
Thoáng cái đã bốn năm.
“Ding dong!” Vũ Vân Hân ấn chuông cửa của biệt thự trước mặt.
Một người hầu gái kính cẩn bước tới, “Xin chào, cô đang tìm ai vậy?”
“Tôi là Vũ Vân Hân, con gái của Vũ Thế Kiệt.”
Có lẽ lâu rồi cô mới về nên đã thay mấy đợt giúp việc, không quen cô là chuyện bình thường.
“Xin lỗi, con gái của ông Vũ Thế Kiệt không phải là Vũ Vân Hân.”
Vũ Vân Hân bị lời nói của người giúp việc làm cho choáng váng, cô không thể tin vào tai mình, “Con gái của Vũ Thế Kiệt không tên là Vũ Vân Hân thì là gì?”
Đây đúng là một trò đùa.
Vũ Thế Kiệt của tập đoàn Vân Thị chỉ có một cô con gái duy nhất trong đời. Tin tức này đã được nhiều người biết đến và Vũ Vân Hân là con gái của Vũ Thế Kiệt.
“Vù vù vù…
Một chiếc ô tô thể thao màu đỏ tươi từ phía sau phóng tới, cánh cửa trước mặt từ từ mở ra.
“Xin lỗi, Vân phu nhân của chúng tôi đã về rồi, cô nhường đường một chút.”
Người được gọi là bà Vân chẳng phải là mẹ của cô sao?
Vũ Vân Hân quay lại và nhìn vào chiếc xe.
Cô thấy chiếc xe lao tới, không những không có ý giảm tốc độ mà còn chạy ngược chiều về phía ba đứa con trai của cô.