Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 690: Con đùa ta à?
Bốn mẹ con kinh ngạc nhìn sang Mục Lâm Kiên.
“Ba” Mục Lâm Kiên lạnh lùng đếm ngược, giục bốn mẹ con nhanh lên.
Bốn người nhanh nhẹn ngồi vào trong xe, khách khí nói: “Cảm ơn”
Sắc mặt của Mục Lâm Kiên đột nhiên khó chịu, anh và Vũ Vân Hân bị ngăn cách ở giữa bởi ba đứa nhỏ.
Dường như chỉ cần chỗ nào có bọn trẻ, anh không bao giờ có thể ngồi cạnh Vũ Vân Hân.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, trở về con đường cũ.
“Tại sao lúc nãy em lại chạy trốn?”
Trong không khí im lặng, giọng nói đạm mạc của Mục Lâm Kiên vang lên.
Bốn mẹ con lúng túng cúi đầu thấp xuống: “Bởi vì Quanh co cả nửa ngày, bọn họ cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Do chú đẹp trai quá đó” Há Cảo ngồi bên cạnh anh đột nhiên trả lời, giọng nói kích động, chân thành, ngầng đầu cười nhẹ với anh để lộ hàm răng sữa đều tăm tắp, vô cùng đáng yêu.
Cậu bé là người khéo léo nhất, ôm lấy Mục Lâm Kiên: “Có lẽ sáng sớm nhìn thấy chú làm cho mẹ con cháu vô cùng kích động, nên mới chạy nhầm hướng”
Gái lí do củ chuối thế mà thằng nhóc này cũng nghĩ ra được.
Mặt Mục Lâm Kiên trầm xuống, quay mặt đối diện với Há Cảo: “Nói tiếng người”
Giọng nói tràn ngập sự nghiêm túc khiến cho Há Cảo cứng đờ lại, quay sang nhìn Vũ Vân Hân cầu cứu.
“Hôm nay là cuối tuần, mẹ con tôi muốn đến ngoại ô thành phố để ăn đồ nướng”
Cái cớ này của cô xem ra tốt hơn của Há Cảo, nhưng Mục Lâm Kiên tin cô mới lạ.
“Tốt nhất không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi”
Mãi sau khi xe dừng lại, bọn họ cũng không xuống.
“Bây giờ bọn tôi xuống xe sẽ bị người ta nhìn thấy” Vũ Vân Hân chỉ vào ba đứa bé: “Chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty”
Hơn nữa, lúc vừa mới đến đây Vũ Vân Hân đã để ý đến Vũ Thư Anh vừa lái chiếc xe thể thao màu đỏ vào.
Cô ta đến tận bây giờ cũng không xuống xe chắc là muốn chờ để bắt tại trận bốn mẹ con họ.
Mục Lâm Kiên lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn toàn bộ chỗ để xe: “Em xuống xe trước đi”
“Tôi?” Vũ Vân Hân sững sờ.
“Ừ. Sau đó ba đứa trẻ sẽ đi lên với tôi”
Hai mắt của mấy đứa trẻ sáng rực lên, bày tỏ với Mục Lâm Kiên: “Tổng giám đốc Mục, chú đúng là rất ‘man đấy”
Nếu thế bọn chúng cũng không cần phải chạy lên chạy xuống phiền phức nữa.
“Không được.”
Vũ Vân Hân khômg cho phép ba đứa nhỏ đi theo Mục Lâm Kiên.
Không có cô ở cạnh, cô sợ Mục Lâm Kiên sẽ bắt ba đứa nhỏ đi.