Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 691: Tình thương dối trá của mẹ
Bọn trẻ chính là con ruột của Mục Lâm Kiên, nếu không phải bất đắc dĩ cô nhất định cũng sẽ không mang chúng đến công ty.
Bây giờ cô đã đi đến bước đường cùng, không dám thuê người lạ chăm sóc ba đứa trẻ, đến trường lại sợ bọn chúng bị giết, cô chỉ có thể dẫn chúng đến công ty, ít nhất nếu có chuyện gì xảy ra cô còn có thể bảo vệ.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng và nghiêm túc nhìn cô: “Vì sao?”
“Không có gì. Chỉ là tôi không muốn làm phiền đến tổng giám đốc Mục thị Vũ Vân Hân không giải thích gì thêm, xuống xe lấy ra ba cái thùng giấy ở bên cạnh: “Trước hết, các con chịu khó đi bộ một đoạn, hôm nay không có xe đẩy ở đây, có được không?”
Ba đứa nhỏ không muốn lắm, bọn chúng đã chán phải lén lút trốn trong thùng giấy rồi.
Đối với bọn chúng, cảm giác không được thấy ánh sáng không khác gì ở trong nhà tù, nhưng bọn chúng không muốn Vũ Vân Hân phải khó xử, đánh phải bước xuống xe, chui vào bên trong mấy cái thùng giấy.
Mục Lâm Kiên đứng đó cảm nhận được ba đứa trẻ này không muốn chui vào, nhưng anh không có cách nào giúp chúng, đành bất lực nhìn chúng trốn trong thùng giấy đi đến trước mặt Vũ Vân Hân.
Thùng giấy biết chuyển động đã xuất hiện.
Vũ Thư Anh đã ngồi trong chiếc xe thể thao chờ hơn hai tiếng đồng hồ.
Cô ta bấm vào video đã ghi lại đó, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý: “Quả nhiên đúng là cô ta, lại còn mang cả con đến công ty. vậy thì để tôi chơi chết cô”
Bốn mẹ con bước vào thang máy, Vũ Vân Hân đứng ở hướng đối diện với cửa thang máy, vừa hay khiến cho Vũ Thư Anh chụp được chính diện mặt của cô.
“Tuyệt vời. Vừa hay đúng lúc cần chụp ảnh khuôn mặt đáng ghét của Vũ Vân Hân” Vũ Thư Anh hài lòng nhếch miệng.
Cửa thang máy đang từ từ đóng lại thì bỗng nhiên lại mở ra.
Thang máy vốn dĩ là phải đi đến tầng mười ba, nhưng nó lại một lần nữa quay trở lại tầng dưới cùng.
“Bùm, bùm, bùm”
Vũ Thư Anh ngồi trong xe ngước mắt lên một cách phiên chán, thì lại nhìn thấy Vũ Vân Hân đang đứng ở trước cửa xe.
“Làm gì?”
Vũ Vân Hân kiêu ngạo liếc nhìn: “Sáng sớm mười một giờ thân là giám đốc nhân sự lại không làm gì, ngồi trong xe riêng của mình tới ba tiếng đồng hồ như vậy?”
“Liên quan gì đến cô? Cô thì làm sao mà biết được tôi có hay không có việc?”
“ồ” Vũ Vân Hân mỉm cười: “Đưa đây.
Cô đưa tay hướng về cô ta: “Đưa ra đây”
Vũ Thư Anh khinh thường chế nhạo cô: “Đưa cái gì? Tôi không hiểu cô đang nói gì cả”
“Phải vậy không?”
Vũ Vân Hân bình tĩnh bước vào thang máy, nhìn vào vẻ mặt bất an của cô ta, cười nhẹ: “Sao nào? Sợ rồi? Quả nhiên là cô con gái quý giá được cưng chiều, chẳng có bản lĩnh gì. Nếu tôi mà là cô thì tôi đã tự tử từ lâu rồi”