Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Há Cảo đem chuyện ngày hôm đó gặp người đàn ông kể hết cho Lục Tầm. Từ hình dáng chiếc xe mà ông ta đi có thể nhìn ra giá cả cũng không phải nhỏ, chắc hẳn không phải là người tầm thường. Lục Tầm tổng hợp lại tất cả thông tin rồi nói lại với Mục Lâm Kiên. Lúc này anh đang tham dự một cuộc họp trực tuyến, thế nhưng tâm tư lại đặt hết trong mẩu tin nhắn này. Đứa trẻ không phải của anh ta? Anh càng để ý điều gì thì điều đó lại càng trở nên đáng ngờ. Cuộc họp vừa kết thúc, Mục Lâm Kiên liền lập tức phái người đi điều tra.
“Đây là những gì mà chúng tôi đã điều tra được, tổng cộng có ba khả năng, người thứ nhất là thái tử Hoàng Minh Hoa của tập đoàn Hoa Duyệt, tiếp theo là Thái Quốc – Chủ tịch tập đoàn Tân Minh, cuối cùng là Jack thuộc tập đoàn đa quốc gia Saraswar, người đứng đầu khu vực Đông Nam Á.”
Ba người kể trên đến nửa điểm cũng không giống bọn trẻ, mà càng nhìn lại càng giống anh hơn.
“Ba người này đều thích màu lam, theo như Há Cảo kể thì mỗi người đều có những đặc điểm riêng.”
Việc này thật giống như mò kim đáy bể, Mục Lâm Kiên khẽ nhíu mày, xoa đầu nhìn về hướng mặt trời lặn.
Anh chợt có một ý nghĩ táo bạo, thế nhưng...
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, nhìn qua camera giám sát thì thấy Vũ Vân Hân đang đứng ngoài. Lục Tầm biết ý mà lui xuống.
Vũ Vân Hân giật mình, đôi mắt híp lại bỗng dưng mở to: “Không phải.”
“A.” Mục Lâm Kiên cười lạnh: “Ngoài ngủ với tôi ra còn ngủ với ai nữa?”
Tính chiếm hữu mạnh mẽ khiến Mục Lâm Kiên dường như phát điên. Lòng tự trọng khiến anh trở nên tức giận, mạnh mẽ ghì chặt cô vào lòng, để cô tựa sát vào anh: “Ngoài Võ Hạo Kiệt ra còn ai nữa?”
Vũ Vân Hân mở to mắt: “Em không ngủ với Võ Hạo Kiệt.”
Lại là ai nói nhảm nữa, mặc dù cô và Võ Hạo Kiệt ở với nhau, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng phát sinh quan hệ gì.
Vũ Vân Hân đẩy Mục Lâm Kiên ra, đứng dậy nhặt lấy bộ quần áo dưới sàn mặc vào.
Nhìn thấy cô sắp đi rồi, Mục Lâm Kiên đột nhiên kéo cô lại: “Tin.”
Giọng nói khàn khàn trầm ấm bên tai, trái tim Vũ Vân Hân dao động rồi.
“Vậy những đứa trẻ là con của anh?”
Vũ Vân Hân sững người, nhìn anh.
Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập vẻ dịu dàng, chỉ là Vũ Vân Hân không dám hy vọng, càng không dám tham lam.
Cô không thể đoán được giây tiếp theo của anh ấy.
Thật ra cô luôn muốn ba đứa con của mình có một gia đình hoàn chỉnh, chỉ là cô ấy không dám.
Mục Lâm Kiên đối với cô càng tốt, cô lại càng sợ lí do anh đến là vì những đứa trẻ.
Vũ Vân Hân đặt nhẹ tay lên ngực trái của Mục Lâm Kiên: “Em phải trở về rồi, còn rất nhiều việc cần làm.”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, mà tìm cách né tránh.
Khoác chiếc áo khoác lên, sau đó đi ra ngoài.
Mục Lâm Kiên vẫn đứng ở chỗ cũ thở dài, rõ ràng con là của anh ấy, tại sao có chết cũng không chịu thừa nhận?
Các con có muốn tìm lại bố ruột của mình không?”
Bầu không khí yên lặng kéo dài năm phút cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Ba đứa trẻ kích động cười thích thú.
Mục Lâm Kiên mẫn cảm khẽ cau mày, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi.
“Không muốn.” Ba đứa trẻ đung đưa đôi chân nhỏ, cười rạng rỡ: “Nhà chúng con không thiếu đàn ông, còn cần bố làm gì.”
Câu nói này trực tiếp bóp nghẹt Mục Lâm Kiên.
“Lẽ nào chú muốn làm bố của tụi con sao?” Ba đứa trẻ nhìn Mục Lâm Kiên bằng ánh mắt sắc bén.
Mục Lâm Kiên vẻ mặt nghiêm nghị, giả vờ bày ra vẻ mặt khinh thường: “Chú có nói vậy sao?”
“Không phải vậy được rồi. Hỏi nhiều như vậy, bọn con còn nghĩ chú muốn làm bố dượng của tụi con.”
Đứa quỷ nhỏ này vậy mà lại nói anh phẫu thuật thẩm mỹ?
Mục Lâm Kiên muốn bốc hỏa rồi, nổi giận nhìn trừng trừng: “Chú không có phẫu thuật thẩm mỹ.”
Ba đứa trẻ ngồi đối diện anh cau mày: “Không phẫu thuật thẩm mỹ? Vậy làm sao có thể...”
Vừa nói, ba đứa trẻ vừa nhảy từ sô pha xuống, đi đến bên cạnh anh ấy.
Ngón tay nhỏ nhẹ nhàng sờ chóp mũi cao cao của anh, tiếp theo là đường nét đẹp trai của anh, cuối cùng là tai của anh.
“Rất giống đó.” Ba đứa trẻ đối rất ngạc nhiên trước dung mạo của anh ấy.
Mục Lâm Kiên say sưa ngắm nhìn phiên bản thu nhỏ của mình trước mặt, cau mày lạnh lùng, nói không phải con ruột chính là dối trá.
“Nhất định là phẫu thuật thẩm mỹ quá thành công rồi, vì vậy tụi con mới không thể phát hiện.”
Mục Lâm Kiên liếc mắt không nói nên lời, anh kiêu ngạo đứng dậy: “Chú không cho phép bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận Vũ Vân Hân, các con cầm lấy tiền, cần làm những điều thiết thực, bằng không chú sẽ làm bố của các con đấy.”
Ba đứa trẻ trợn tròn mắt: “Chú đang uy hiếp bọn con sao?”
Nghĩ đến việc Mục Lâm Kiên làm bố của mình, lập tức lắc đầu.
“Anh nhớ là cần phải bắt được đã sau đó mới có thể lấy năm vạn.” Bánh Bao nghiêm túc nói.
Màn Thầu có khả năng kinh doanh nhất, bắt đầu phân tích: “Năm vạn hình như hơi ít, nhưng mà thưởng cho chúng ta, như vậy cũng không thiệt thòi.”
Nghĩ tới phần thưởng, ba đứa trẻ cười khẩy: “Vậy chứ phần thưởng của chúng ta là cái gì? Ôi trời, thật hồi hộp quá. Sắp trở thành một gián điệp nổi tiếng rồi, chọn ngày mua vài bộ quần áo tươm tất thôi.”
Mục Lâm Kiên cạn lời nhìn ba đứa trẻ, vẫn chưa bắt được đã nghĩ tới việc bản thân nhận phần thưởng lập công, cũng chẳng còn ai nữa rồi.
Tầng mười ba yên tĩnh, Vũ Vân Hân vừa tới phòng làm việc, nhìn thấy trên bàn có một bó hoa hồng lớn.
Cô tò mò cầm lấy tờ danh thiếp: “Em yêu à, tối nay bảy giờ đợi em tan ca.”
Vũ Vân Hân ngạc nhiên nhìn bó hoa.
Chữ trên tấm thiệp trong tay là được in lên, không nhận ra là ai viết nó cả.
Chỉ là trên thiệp có ghi thời gian, Vũ Vân Hân biết nhất định không phải là Mục Lâm Kiên.