Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 98: Tiêu đời rồi
Bởi vì Mục Lâm Kiên cũng sở hữu một công ty viễn thông lớn, 90% thể giới sử dụng tín hiệu và sản phẩm của anh.
Là một doanh nhân sắc sảo, Mục Lâm Kiên rất nhạy bén với các thông tin nhận dạng cá nhân của mình và có khả năng bảo vệ mạnh mẽ, không phải ai cũng có thể xâm phạm được.
“Chết rồi, không thể tìm thấy vị trí của Mục Lâm Kiên” Màn Thầu mở các cơ sở dữ liệu lớn và vẫn không tìm thấy vị trí của Mục Lâm Kiên.
“Xem ra chúng ta chỉ có thể trông cậy vào cảnh sát” Buổi sáng, một chiếc xe cảnh sát dùng trước công ty.
Vài nhân viên cảnh sát bước ra khỏi xe cảnh sát và đi vào sảnh của công ty.
“Tôi nghe nói Vũ Vân Hân bị lạc sau khi ra ngoài giao lưu tối hôm qua” Đồng nghiệp đi ngang qua đang tán gẫu.
Vân Thư Anh giống như đang xem phim, “Có lẽ cô ta ngủ với ai đó nên không về nhà đấy.
“Cũng có thể! Nghe nói cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc Lâm vốn đã rất hỗn loạn, chắc bà cô ta vì đơn hàng nên không từ thủ đoạn nào rồi”
Vừa dứt lời, liền thấy Võ Minh Tinh từ cửa đi vào. “Ôi chao! Sao nhiều cô gái xinh đẹp ở đây làm gì vậy?” Vân Thư Anh giơ tay ngoắc ngoắc anh ta. Anh ta lập tức đi tới, “Có chuyện gì vậy?” “Tối hôm qua anh có yêu cầu Vũ Vân Hân đi gặp khách hàng không?”
“Chắc chắn rồi! Ông Lâm là người thế nào chứ, phải là phụ nữ mới chịu ký hợp đồng. Chắc chắn là phải yêu cầu tổ trưởng của chúng tôi đi mới được chứ!
Vân Thư Anh cong lên khóe miệng thỏa mãn, “Xem ra cô ta thật sự đã ngủ với người nào đó rồi”
“Ý cô là anh ngủ với tổng giám đốc Lâm? Sau đó chết à?” Võ Minh Tinh nhìn thấy mấy cảnh sát đứng đó liền nghi ngờ hỏi.
“Tôi không biết!” Võ Minh Tinh rầu rĩ, không thể chết được!
Nếu anh ta chết thật, nếu tổng giám đốc Mục không giết anh ta thì mới là chuyện lạ.
“Đừng nói nhảm! Ngủ với Tổng giám đốc Lâm thì có thể, nhưng chết rồi, thì tôi không tin”
“Dù sao thì, có người báo rằng Vũ Vân Hân đã mất tích” Trái tim của Võ Minh Tinh nhảy lên.
Anh sợ hãi nhìn chiếc Rolls Royce dừng trước cửa. Mục Lâm Kiên đang ở đây, nếu trách cứ, anh ta sẽ không thể trốn thoát.
Anh ta sốt ruột gọi cho Vũ Vân Hân, nhưng điện thoại tắt máy. Lần này anh ta rất sợ.
Cách đây ít lâu, báo chí cũng đưa tin một phụ nữ đi gặp khách rồi tử Vong.
Nghĩ đến điều này, trong lòng anh ta lại dấy lên một sự căng thẳng.
“Tổng giám đốc Mục đến rồi, suyt suyt!” Mọi người nhìn thấy Mục Lâm Kiên từ ngoài cửa đi vào, tất cả mọi người vội vàng ngậm miệng lại.
Hai nhân viên cảnh sát bước đến gần Mục Lâm Kiên, “Xin chào tổng giám đốc Mục, chúng tôi đã nhận được một cuộc gọi từ người dân, báo rằng Vũ Vân Hân của công ty anh mất tích, và Người bên kia cho rằng lần cuối cùng Vũ Vân Hân đã đi cùng anh. Về vấn đề này, mong anh hãy cùng chúng tôi về đồn cảnh sát hợp tác điều tra.”
Khuôn mặt của Mục Lâm Kiên nghiêm nghị, anh đảo mắt và thong thả đi về phía thang máy.
Lục Tâm ở phía sau vội vàng giải thích: “Tất cả đều là hiểu lầm! Sáng nay tôi cũng đã liên lạc với cô Vũ Vân Hân rồi, cô ấy sẽ sớm đến công ty thôi”
Anh tự hỏi, ai rảnh rỗi đến mức động tí lại gọi cảnh sát thế.
Cảnh sát không có ý rời đi, càng không hợp tác, bọn họ càng cảm thấy có âm mưu gì đó.
Cho đến khi bóng dáng Vũ Vân Hân xuất hiện ở cửa.
Trông cô hốc hác, không trang điểm nhưng lại diện bộ đồ hàng trăm nghìn đô khiến ai nhìn vào cũng phải tò mò.
“Giỏi lắm rồi, đúng là ngủ với người ta thật rồi”.
Một thông báo ngay lập tức được gửi vào trong nhóm nội bộ của công ty.
Vì Vũ Vân Hân thuộc tổ 5, cô không được coi trọng trong công ty, vì vậy cô sẽ không được liên hệ với bất kỳ bộ phận nào vì bất cứ điều gì.
“Mọi người có thấy bộ quần áo cô ta mặc không, người ta đã bảo loại phụ nữ như thế thường coi trọng sự nghiệp mà”
Cả nhóm chat như sắp rung chuyển cả bầu trời. Cảnh sát rời công ty sau khi nhìn thấy cô. Vũ Vân Hân lê tấm thân mệt mỏi lên thang máy. Không có điện thoại di động, cô chỉ muốn đến công ty và gọi cho ba đứa bé càng sớm càng tốt.