Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Băng Cơ giả vờ khẩn trương làm bộ như không biết: “Không phải chỉ là chết chìm thôi sao? Sao lại phải kinh động đến cả Kinh Triệu Doãn?”
“Là bị người khác dùng một kiếm đâm xuyên ngực giết chết sau đó mới vứt xác xuống sông.
Thủ đoạn quá mức tàn ác cho nên liền báo ản”.
“Vậy thân phận của nàng ta là gì? Có thể điều tra rõ ràng không?”
Vừa đúng lúc Điêu ma ma mang thức ăn vào trong phòng, tựa như Mộ Dung Phong không muốn nhiều lời vì thế chỉ nói một câu: “Làm sao nhanh như vậy được, người đánh giá hiệu suất làm việc của Kinh Triệu Doãn quá cao rồi đi.
Cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ mới làm một chuyến đến khảo sát tình hình.
Có tra ra được hay không thì còn phải xem ý trời, còn không có trí bằng Thẩm Phong Vân”
“Vậy thì sao người không để cho Thẩm Phong Vân điều tra chứ?”
Tốt nhất thì mình nên nhân cơ hội này thăm dò chút ý định của hắn.
Cánh tay đang sắn tay áo lên của Mộ Dung Phong khẽ dừng một chút nói: “Chuyện điều tra về cái chết của tên Binh bộ Thị lang còn treo đó chưa giải quyết xong.
Phong Vân quá bận rộn, nên một chuyện nhỏ bé như vậy cần gì phải làm phiền đến hắn?”.
Lãnh Băng Cơ muốn tiếp tục truy hỏi, cũng e sợ Mộ Dung Phong sẽ sinh nghi với nàng.
Mộ Dung Phong dùng qua ngọ thiện liền đi ngủ.
Nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của hắn thì rõ ràng đêm qua hắn thức trắng đêm.
Lúc xế chiều, tiểu nhị của Hồng Tân Lậu lại tới cửa đem bức họa của Hoàng Ưng giáo chủ tới giao cho Lãnh Băng Cơ..
Kĩ năng vẽ tranh của chưởng quỹ không phải khoác lác.
Bức tranh chân dung này sẽ giống người thật như đúc.
Đem khí độ của người kia vẽ ra giống mấy phần.
Đúng như tiểu nhị nói, người nọ mang mặt nạ chỉ lộ ra mỗi cái cằm nhọn cùng bờ môi mỏng.
Chỉ nhìn sơ qua thì đúng là không thấy rõ tướng mạo của hắn thật.
Cả người hắn mặc y phục dạ hành bó sát, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo khoác màu đen.
Vóc người mới nhìn sơ qua thì rất cao, thân hình cân đối, trong tay cầm kiếm, trên ngón tay cái còn mang theo một cái bản tử* bằng phỉ thúy.
Chưởng quỹ còn tỉ mỉ vẽ màu lên trên đó.
Vậy mà lại là một cái bản tử màu xanh da trời khắc hình khổng tước cực kỳ hiếm thấy.
(Bản Tử: cái bảo vệ ngón tay cái khi dùng cung tên)
Lãnh Băng Cơ lấy từ trong nhẫn không gian ra một chai dầu gió, nàng mở nắp bình ra xoa một ít lên huyết thái dương của hắn giúp đầu hắn thanh tỉnh hơn không ít.
Mộ Dung Phong nhìn cái bình thủy tinh xinh sản trên tay nàng, bất thình lình hỏi: “Nàng nói, tiên nữ trên trời hạ phàm gả cho người phàm trần thì thời gian có thể ở lại phàm trần nhiều nhất là bao lâu đây?”
Lãnh Băng Cơ mượn ống tay áo che giấu đem chai dầu thu lại vào trong nhẫn không gian: “Nói không chừng nếu như nhạc phụ vô lý thì liền như Đổng Vĩnh cùng Thất tiên nữ chỉ có thể sống chung với nhau khoảng trăm ngày.
Nếu là nhạc mẫu vô lý thì sẽ giống như Ngưu Lang Chức Nữ chỉ có thể bình an vô sự mà sống với nhau vài năm, cùng nhau sinh con cùng nhau nuôi con.
Nếu như là đại cữu ca vô lý thì sẽ giống như Tam Thánh Mẫu cùng Lưu Ngạn Xương.
Nhưng nếu là một tên nam nhân cặn bả thì..”
“Như thế nào?”
“Sẽ xa cách giống như Bạch Tổ Tinh cùng Hứa Tiên trong Bạch Xà truyện”.
Mộ Dung Phong lại xoa xoa huyệt Thái dương nói: “Chẳng lẽ sẽ không có khả năng ở bên nhau trọn đời trọn kiếp sao?”
“Không có khả năng.
Ai bảo họ là nam nhân không thể dựa vào được cơ chứ? Ở thời khắc mấu chốt còn không bằng làm một con khỉ thì sẽ tốt hơn.
Dù sao thì khi người bị đè dưới Ngũ Hành Sơn hay tháp Lôi Phong còn có người nhớ đến mà cứu người”
Nhưng mà Lãnh Băng Cơ cũng chỉ thuận miệng nhạo báng vài câu, lại thấy Mộ Dung Phong dùng bộ dáng cực kỳ nghiêm túc nhìn nàng: “Vậy đến cuối cùng thì nàng là tiên tử hay là yêu tinh? Sợ ta không nhờ vả được, cho nên mới cố gắng có một cái thai tiên trước?”
Lãnh Băng Cơ sững sốt hồi lâu mới có thể hồi thần lại được, không nhịn được mà cười “hai ha” hai tiếng: “Chàng đang suy nghĩ cái gì đấy?”.
Mộ Dung Phong vươn tay lục lọi trong tay áo của nàng một lát nói: “Mới vừa rồi người còn cầm bình thuốc xoa cho ta sao hiện tại lại biến mất rồi? Bổn vương hoài nghi người chính là con thỏ tinh gia thuốc trong Nguyệt Cung kia”.
Sao đứa nhỏ nào lại bổ não như vậy chứ?
Lãnh Băng Cơ biết, đây chính là nút thắt trong lòng Mộ Dung Phong.
Trên người mình có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái khó tránh khỏi việc khiến hắn nổi lên nghi ngờ.
Nãy giờ vòng vo trên trời dưới đất hồi lâu, thật ra thì chính là đang giả vờ xa gần dò xét mình.
Nhưng mà trong lúc nhất thời nàng cũng không nghĩ ra bất kỳ lý do thoái thác nào, kết quả không biết có nên thẳng thắng nói với Mộ Dung Phong sự thật hay không.
Nếu như nói thật có phải Mộ Dung Phong sẽ coi mình thành quái vật hay không? Sẽ xa cách mình sao?
Nàng hơi do dự một chút rồi uyển chuyển nói: “Thật ra thì trên người ta quả thật là có một thứ bảo bối, giống như Tụ Lý Càn Khôn của Trần Nguyên đại tiên vậy.
Chính là một cái tay áo nho nhỏ nhưng cơ hồ có thể chứa được thiên địa vạn vật.
Có điều bảo bối của ta có khả năng thu nhỏ vạn vật bằng một cái hòm thuốc, cũng chỉ có thể chứa đủ mấy thứ dược liệu thường dùng.
Những thứ có thể lấy ra đều là đồ mà lúc trước ta đã đặt vào bên trong.
Cũng tỷ như, một nhóm bông vải lớn bằng nắm tay, chúng ta có thể đem nó thu nhỏ thành lớn chừng quả trứng gà lại dùng sức nén nó xuống thì nó còn có khả năng nhỏ bằng một quả trứng chim vậy.
Thậm chí nó còn có thể nhỏ hơn chỉ bằng một hạt đậu.
Chính là đạo lý như vậy.
Lúc trước ta đem thuốc chữa bệnh bỏ vào trong đó xong ép nó nhỏ lại thì liền có thể mang theo bên người.
Lúc nào cần dùng thì lấy ra chứ làm gì có quỷ thần nào ở đây? Làm sao mà người lại trở nên ngu mụi như vậy chứ?”
Nàng đã tận lực giải thích một cách dễ hiểu, Mộ Dung Phong nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy nàng chắc chắn tương lai sẽ không rời bỏ ta sao?”
Lãnh Bằng Cơ không khỏi thất thanh cả cười: “Nếu như chàng thật sự đối xử tốt với ta thì tại sao ta lại phải đi cơ chứ? Sao mà vừa tỉnh dậy thì lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy? Chẳng lẽ gặp phải ác mộng sao?”
Mộ Dung Phong nâng tay nàng lên vuốt ve trên mặt hắn.
Hàm rau một đêm chưa cạo đầm vào trong tay Lãnh Băng Cơ khiến lòng bàn tay nàng ngứa ngáy.
“Bởi vì ta muốn tìm một cơ hội nói với người bên cạnh ta một tiếng, vĩnh viễn không xa rời cùng nhau đi đến cuối đời.
Lỡ đậu nàng đi mất thì chẳng phải mình ta gà trống nuôi con, múc nước đổ giỏ trúc* một cách vô ích sao?”
(múc nước đổ giỏ trúc: Giỏ đan bằng trúc nên sẽ có lỗ hổng, múc nước đổ vào sẽ chảy hết ra.
Ở đây nghĩa là làm việc vô ích.)
Lãnh Băng Cơ lại phì cười một tiếng: “Vậy chàng còn muốn ăn trong chén, giữ lại trong nồi? Không sợ nghẹn chết hả?”
“Dù sao thì nàng cũng đã đáp ứng với ta, sẽ không rời bỏ ta mà đi rồi.”
“Chàng đã xác định?” Lãnh Băng Cơ nghiêm trang nổi.
Rồi sau này làm sao mà cùng nhau trúng kế được cơ chứ?
Lãnh Bằng Cơ cũng không thể ngờ rằng chỉ một lúc nhất thời xúc động kia mà để lại hậu quả từ lúc nào không hay.
Giống như hai người cùng gặp nạn đi chung với nhau rồi hòa lại làm một lúc nào không hay.
Hết thảy đều tựa như nước chảy thành sông..