Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Uyên khá bất ngờ: “Ba mẹ, sao ba mẹ lại đến đây?”
Bà Trì nhìn anh: “Ba con nói hôm nay con không thoải mái, buổi chiều xin nghỉ ở nhà, mẹ không yên tâm nên đến thăm con.”
Thật ra tiếng chuông cửa cũng quấy nhiễu Cố Tư.
Nhưng lúc cô đi ra thấy người tới là ông bà Trì thì quay lại phòng bếp ngay lập tức.
Bà Tri cũng liếc về phía Cố Tư.
Trong lòng bà ta vẫn cảm thấy khó chịu, bà ta có bóng ma tâm lý với căn nhà này.
Vừa rồi khi đứng ở cửa, bà ta bỗng nghĩ đến việc Cổ Tư làm bà ta bẽ mặt ngay trước mặt người giúp việc.
QC
Bà ta vẫn oán giận.
Ông bà Trì ngồi xuống ghế sofa.
Bà Trì quan sát ngôi nhà này.
Nhìn cách trang trí ở tầng một, không giống như Trì Uyên sẽ làm như thế.
Bà ta nhỏ giọng hỏi Trì Uyên: “Đây là căn nhà con đưa cho cô ta trước khi ly hôn à?”
Trì Uyên gật đầu.
Bà Trì hừ lạnh.
Vụ ly hôn này quả thật là Cố Tư lời to.
Từ đỗ nghèo khỉ bỗng chốc biến thành phủ bà.
Công ty đứng đắn làm ăn cũng không kiếm lời được như cô.
Trì Chúc nhìn Trì Uyên: “Buổi chiều con nói
không thoải mái có phải là vì mấy chuyện trên mạng không?”
Trì Uyên mỉm cười: “Không phải, chuyện này còn chưa đến mức ấy.
Trì Chúc gật đầu: “Không phải thì tốt, ba cũng cảm thấy không phải, chỉ cần con không làm thì chuyện này không tạo thành ảnh hưởng gì.
Trì Uyên nói vâng: “Bên Vạn Phong mấy ngày nay cũng náo động nhất, nhưng cũng chỉ trong mấy ngày nay mà thôi.”
Trì Chúc hiểu ý Trì Uyên, ông ta nói: “Ba cũng nhận được tin rồi, Ủy ban kiểm toán đã vào cuộc, ba tin sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Trì Uyên khẽ mỉm cười, đổi đề tài: “Ba mẹ tới đây, bà nội bên kia có nói gì không?”
Vẻ mặt của bà Trì cứng đờ.
Bà cụ biết bà ta muốn đến đây nên cố ý dặn bà ta đừng trêu chọc Cố Tư.
Nhất là trong thời điểm hiện tại đang vô cùng rối loạn, tuyệt đối không được gây trở ngại cho Trì Uyên.
Đương nhiên Bà Trì đồng ý, chẳng qua trong lòng bà ta cực kỳ không vui.
Cố Tư ở trong phòng bếp xào rau, sau đó tự
mình bưng thức ăn đến phòng ăn.
Cô thật lòng không muốn chào hỏi mấy người nhà họ Trì.
Nhưng Trì Chúc, nói thế nào nhỉ, ông ta không có xích mích gì với cô cả.
Trước kia cũng không gây khó dễ cho cô.
Nếu cô tỏ ra khó chịu thì trái lại có vẻ như cô không hiểu chuyện.
Vì vậy Cố Tư suy nghĩ, cuối cùng vẫn đi ra cửa phòng ăn: “Cơm nấu xong rồi, ăn được rồi."
Cô cũng chưa gọi rõ là ai.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, cô có thể làm như vậy làm anh cảm thấy bất ngờ.
Có lẽ cô cũng có ý nể mặt anh.
Trì Uyên đứng dậy, nói với Trì Chúc và bà Trì: “Ba mẹ chưa ăn phải không? Vậy ăn chung đi, tay nghề nấu nướng của Cố Tư tốt lắm.
Bà Trì tỏ vẻ hằn học: “Không ăn, mẹ không đói bụng”
Thật ra bà ta muốn nói vài lời khó nghe hơn.
Nhưng bởi vì bà cụ Trì đã dặn trước, thế nên bà ta sửa lời.
Trì Chúc cũng không muốn bà Trì làm cho tình hình trở nên xấu hổ hơn.
Ông ta kéo bà Trí: “Đi thôi, nhịn chút đi, đừng để A Uyên phải khó xử.
Bà Trì vẫn bày vẻ khó chịu: “Ông đi đi, tôi thật sự không ăn được. Có lẽ tôi ngồi vào bàn cơm, mọi người lại hết hứng ăn
Tất cả mọi người đều biết bà Trì nóng tính, lại hơi bộp chộp.
Nếu ngồi cùng bàn với Cố Tư thật thì không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Cố Tư cũng không phải là Cố Tư của trước kia.
Bây giờ cô rất giỏi chọc giận người khác.
Cố Tư nói vài câu là bà Trì mất bình tĩnh ngay.
Trì Chúc cũng biết điều này.
Ông ta nhìn Trì Uyên: “Thế này đi, con không sao thì đi ăn cơm đi, ba với mẹ con đi về đây!”
Trì Chúc nói xong thì Cố Tư tiếp lời luôn.
Cô mỉm cười với Trì Chúc: “Bác trai, bác ăn cơm rồi hãy đi, cháu đã nấu xong cả rồi đây, mà bên ngoài cũng tối rồi, ăn một bữa cũng chỉ mất chút thời gian thôi."
Cổ Tư làm như thế khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Trì Chúc xua tay: "Không cần, không cần, bên nhà còn có việc nên chúng tôi đi về luôn, sau này có thời gian sẽ lại đến nếm thử tài nấu nướng của cô.”
Cổ Tư cười tươi trông rất đáng yêu: “Được ạ, vậy quyết định thế nhé, lần sau bác tới, bác thích ăn gì cháu làm cho bác.”
Trì Chúc nói ừ, xem như đồng ý với cô.
Sau đó ông ta và bà Trì đi về phía cửa đồng thời dặn dò Trì Uyên chú ý sức khỏe, sau đó ra về
Hai người họ vừa đi, nụ cười trên mặt Cổ Tư lập tức tắt ngấm.
Cô xoay người đi vào phòng ăn.
Trì Uyên quay đầu sang nhìn Cố Tư rồi cười khẽ, sau đó theo cô đi vào.
--