Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 242
Cố Tư và Tử Thư dùng bữa ở nhà hàng bên cạnh, chỉ gọi vài món xào đơn giản.
Ăn cơm cũng không yên ổn, điện thoại của Tử Thư liên tục đổ chuông.
Bản thân anh ta cũng có chút bất đắc dĩ: “Là công việc,mấy cái người này cứ nghĩ trợ lý là không cần nghỉ ngơi sao, đang giữa trưa, còn không cho người khác yên nữa”.
Anh ta cuối đầu xem điện thoại: “Rõ thật là nhiều chuyện, mà chỉ to bằng hạt vừng”.
Cố Tư không nói gì, chỉ chờ Tử Thư giải quyết xong xuôi.
Tử Thư đặt điên thoại xuống, rồi nói: “Nghĩ lại thì, cũng tốt cho tôi thôi, nhiều người muốn tìm đến gặp mặt chồng cũ của cô, tôi ở bên cạnh chồng cũ của cô, ít nhiều cũng được cho chút nể mặt, xem như “gà chó thăng thiên*” theo.”
gà chó thăng thiên*: đầy đủ câu là “Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên”, tức là một người làm lớn những người xung quanh cũng được hưởng lây.
Cố Tư liền cười: “Thật ra, anh cũng làm rất tốt công việc của mình, bằng không, với tính cách kia của Trì Uyên, sao có thể một mực giữ anh bên cạnh”.
Tử Thư rất thích nghe mấy điều này.
Anh ta liền gật đầu: “Đúng vậy, không phải tôi thổi phồng với cô, chồng trước của cô giao việc cho tôi, tôi chưa bao giờ để cho anh ấy thấy sự cẩu thả. Cô thử đi hỏi thử trợ lí người khác xem, không nói đâu xa, cứ hỏi Trì Cảnh, người trợ lí kia gây rắc rối cho Trì Cảnh bao nhiêu lần. Mà tính Trì Cảnh tốt, nếu đổi lại là chồng cũ của cô thì đã bị đuổi đi từ lâu rồi”.
Nhắc đến Trì Cảnh, Cố Tư dừng lại: “Tôi muốn hỏi một chút, Trì Cảnh và Trì Uyên, mối quan hệ giữa hai anh em có phải không tốt lắm đúng không? Anh nói thật với tôi, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác, nói ở đây thôi, không đem chuyện ra ngoài”.
Tử Thư cau mày, nhìn Cố Tư: “ Cô đột nhiên hỏi về Trì Cảnh như vậy, sao vậy, hiếu kỳ về anh ta à?”
Cố Tư cười: “Tôi vốn không tò mò, nhưng đang bình thường, các người lại kêu tôi tránh xa anh ta. Lúc quan sát anh ta, tôi tò mò liệu có điều gì đó đang giấu tôi không?”.
Tử Thư hỏi: “ Cô tò mò chuyện gì về anh ta? Anh ta căn bản không giống chồng trước của cô, không thể so sánh với chồng trước của cô”.
Cố Tư cảm thấy buồn cười: “Tôi tò mò về Trì Cảnh, liên quan gì đến Trì Uyên?”
Tử Thư im lặng đột ngột, vài giây sau anh ta nói: “Được rồi, tôi sẽ nói với cô nghe về Trì Cảnh, cô nghe tôi nói thôi, đừng đi hỏi chồng trước của cô, chồng trước của cô biết, chắc chắn sẽ không vui”.
Cố Tư nói: “Được rồi. Tôi hiểu rồi”
Tử Thư bắt đầu chậm rãi nói.
Gia tộc họ Trì là một gia tộc lớn, đương nhiên có rất nhiều người.
Mặc kệ những người này có âm thầm tính toán riêng tư gì, họ sẽ không để người ngoài nhìn thấy.
Trì Chúc lớn tuổi nhất, đến công ty làm việc từ rất sớm.
Vì vào công ty từ sớm, tự nhiên ông cụ sẽ giao những công việc quan trọng cho Trì Chúc.
Ba anh em còn lại tuy không nói gì, nhưng trong lòng có nhiều điểm không phục.
Vì vậy, ba anh em kia tuy cũng không quá bằng lòng nhưng lại có vẻ đoàn kết hơn.
Cũng không quá rõ ràng, chỉ là, tình cảm của ba người đó có chút gần gũi hơn một chút so với Trì Chúc.
Các cậu chủ của ba gia đình quý tộc đó, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, tương đối cách xa Trì Uyên.
Tính tình Trì Uyên lại tương đối lạnh nhạt, cho nên anh ấy và những anh em kia tình cảm không có sâu đậm.
Các cậu chủ, cô chủ của ông ba và ông tư hiện tại đang ở nước ngoài.
Công ty ở đây giao cho Trì Uyên và Trì Cảnh, Tử Thư cảm thấy bây giờ hai người bọn họ bây giờ lại hơi ganh đua nhau.
Cố Tư gật đầu: “Thì ra là vậy”.
Trì Uyên thấy Trì Cảnh không vừa mắt nên để cô tránh xa Trì Cảnh?
Anh ấy cho rằng mình vẫn còn là một đứa trẻ, anh ấy không thích ai, những người xung quanh không được đến gần người đó.
Thật sự rất ngây thơ.
Sau khi Cố Tư và Tử Thư ăn xong, Cố Tư gói hai phần mang về cho hai người thợ thiết kế.
Tử Thư nhìn Cố Tư cười: “ Cô thật sự là một cô gái tốt”.
Chỉ là Trì Uyên không biết trân trọng, không biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
Cố Tư hừ một tiếng: “Tôi vẫn luôn là cô gái tốt”.
Hai người trở về, Cố Tư mang đồ ăn về rồi dọn ra cho hai người thợ kia.
Tử Thư đứng kiểm tra xung quanh cửa hàng, có chỗ còn dặn không được qua loa mà nên làm thật tốt, nếu không may xảy ra sự cố thì những lần sau sửa chữa sẽ rất phiền phức.
Người thiết kế nhìn Tử Thư: “Yên tâm đi ông chủ, chúng tôi đều hiểu anh, sẽ không làm chỉ để qua mặt anh đâu”.
Thời gian không còn nhiều, Tử Thư chuẩn bị quay về công ty.
Cố Tư ở đây xem một lúc, nhưng cũng không hiểu gì cả, vì vậy cô ấy bắt taxi trở về.
Khi Tử Thư trở về công ty, Trì Uyên đang dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Tử Thư bước vào văn phòng, anh ấy liền mở mắt.
Đôi mắt hơi đỏ.
Tử Thư lên tiếng trước: “Tôi đi xem Cố Tư bên kia, trước mắt không có vấn đề gì”.
Trì Uyên “ừ” một tiếng: “ Cậu xem được là được, về sau không cần nói với tôi”.
Tử Thư nhìn Trì Uyên: “Nếu thấy không thoải mái thì vào nghỉ một lát, anh trông rất mệt mỏi”.
Qua hai giây Trì Uyên nói không có việc gì.
Tử Thư liếm môi: “Tối hôm qua anh không được nghỉ ngơi tốt à?”
Trì Uyên liếc nhìn Tử Thư: “ Cố Tư nói gì với cậu?”
Tử Thư liếm môi, vội vàng nói: “Không, Cố Tư cô ấy không nói gì với tôi, tôi không biết gì cả”.
Anh ta nói lời này liền có chút giấu đầu lòi đuôi.
Trì Uyên hừ một tiếng, không nói lời nào.
Tử Thư biết mình thăm dò không thành công, liền bỏ đi trong tuyệt vọng.
Trì Uyên dựa vào ghế thở ra một hơi.
Một lúc sau thì điện thoại rung lên.
Anh ấy lấy ra xem, là một tin nhắn do Tùy Mị gửi đến, một tài liệu, chủ yếu là yêu cầu nhập hàng tiếp theo của công ty Tùy Mị.
Trì Uyên trả lời “Được”
Thật ra, những vấn đề này chỉ cần liên hệ với Tử Thư là được.
Trì Uyên đặt điện thoại xuống, một lúc sau mới đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt.
Từ Toilet đi ra, vừa hay nhìn thấy bóng dáng Trì Cảnh bước vào phòng làm việc.
Trì Uyên nhớ ra sinh nhật ông hai sắp đến.
Anh ấy lại nghĩ tới, món quà mà Cố Tư mang về là do Ninh Tôn mua giúp.
Thật là tốt.
Anh ấy quay lại văn phòng lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gửi tin nhắn cho Cố Tư, hỏi cô món quà tặng cho chú hai bao nhiêu tiền.
Cố Tư đang tưới cây, không thấy tin nhắn.
Lúc cô xem điện thoại, đã trôi qua nửa giờ.
Cố Tư nhìn chằm chằm tin nhắn, không biết bao nhiêu tiền là phù hợp.
Vật này là Chương Tử Chi đưa, nhưng nói cho cùng, vật này cũng là người khác đưa cho Chương Tử Chi.
Chương Tử Chi cũng không biết nó là bao nhiêu.
Cố Tư hứ một tiếng, nhưng nhìn vào tính cách hiện tại của Trì Uyên, cô không muốn Trì Uyên có được dễ dàng.
Vì vậy, Cố Tư gọi cho Chương Tử Chi, hỏi Chương Tử Chi giá bộ ấm trà bao nhiêu để mua lại.
Chương tiểu gia tặng đồ rồi đòi tiền khi nào?
Đây quả thật là đang đánh vào mặt Chương Tử Gia mà.
Chương Tử Chi buồn bực: “ Cố Tiểu Tư, cô cố ý? Cô cố ý làm xấu mặt tôi?”
Cố tư có chút bất lực. Việc đuổi theo đưa tiền làm sao lại trở thành làm xấu mặt người khác rồi.
Cô ngược lại mong rằng có người có thể xấu mặt, xấu mặt như vậy.
Cố Tư nói không phải, Chương Tử Chi nói một lần nữa: “Tôi đưa cho cô, chính là đưa cho cô, đừng nói tiền với tôi, bằng không tôi sẽ nổi nóng với cô”.
Sau đó, anh ta thay đổi lời nói, giọng điệu cũng thay đổi, cười hì hì: “Này, khi nào cô tới đây, tôi để tìm người thiết kế làm mô hình 3D làm một mô hình cho cô. Sau đó….”
Cố Tư trực tiếp cúp điện thoại.