Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 322
Sau một lúc sau Cố Tư mới nói: “anh ấy hỏi những gì?”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư: “hỏi quan hệ của cô và Ninh Tôn thế nào, hỏi hai người liên lạc có thường xuyên không, hỏi cô đối xử với Ninh Tôn có phải rất tốt không, một đống linh tinh lộn xộn, có điều tôi cũng thấy kì lạ, sao anh ta không hỏi tôi nhỉ, rõ ràng nhìn kiểu gì quan hệ của chúng ta không phải thân thiết hơn sao?”
Cố Tư thu lại ánh mắt: “đúng vậy, ai biết anh ấy lại phát bệnh gì”
Xe chạy đến một sân nhỏ ở ngoại ô rồi dừng lại.
Bây giờ bên trong ồn ào, Chương Tự Chi cũng không bảo Cố Tư xuống xe, hai người ngồi vào trong xe hạ cửa sổ xuống nhìn xem.
Cổng sân mở toang, lúc này có thể nhìn thấy cảnh tượng trong sân.
Bây giờ Ninh Tiêu và Ninh Tương đều đang ở bên trong, ngoài hai người ra, trong sân vẫn còn một vài người phụ nữ.
Những người phụ nữ đó rõ ràng là cùng một nhóm, chỉ tay về Ninh Tương chửi bới những điều tồi tệ, đúng là rất khó nghe.
Chỉ có điều chửi Ninh Tiêu và Ninh Tương rồi thuận tiện chửi luôn mấy người nhà họ Ninh không lọt một ai.
Vả lại nhìn bộ dạng của vài người, dường như họ đã đánh nhau một trận.
Cố Tư nhăn mặt: “việc gì vậy”
Chương Tự Chi cười: “hôm qua Ninh Tương ra ngoài chơi, có thể uống nhiều, cũng có thể bầu không khí không được tốt, rồi cùng đàn ông đến đây, sau đó sáng nay liền bị bạn gái của tên đàn ông kia bắt được, Bắt được ngay tại trận, cảnh tượng đó đúng là không thể tả, cô nhìn mấy người này thảm hại, trận đánh hỗn loạn đó cô bỏ qua, quá đáng tiếc”
Cố Tư nhăn mặt: “anh làm sao, anh khá lợi hại đó, cái này mà anh cũng có thể làm được”
Chương Tự Chi A A một tiếng: “vốn dĩ Ninh Tương cũng không phải là một cô gái tốt, những loại như này tính kế một chút là được.”
Anh ta lấy điện thoại ra: “ở chỗ anh có rất nhiều hàng tồn kho”
Cố Tư biết Chương Tự Chi nói là gì.
Lập tức bĩu môi: “anh thật là hư hỏng”
Chương Tự Chi cũng không bác bỏ: “Tôi chính là nhỏ nhen, Tôi chính là có thù tất báo, ai chọc tôi cũng không được”
Bên trong sân chửi nhau một lúc rồi lại đánh nhau.
Ninh Tiêu là một người đàn ông cao lớn, đương nhiên có thế giúp đỡ Ninh Tương, nhưng đối mặt với mấy người phụ nữ điên cuồng, nhất thời không chống đỡ được.
Ninh Tiêu bị tóm đầu tóc rối tung, quần áo cũng bị xé rách, Ninh Tương kia cũng không còn thành hình.
Cố Tư không muón xem những thứ này: “những thứ này không khác gì những người đàn bà đanh đá trong thôn bọn tôi, không ý nghĩa gì”
Vừa nói xong bên kia có một chiếc xe đi tới, chiếc xe chưa kịp dừng lại, cửa xe đã mở ra, bên trong xông ra một nhóm người.
Những người đó lao thẳng vào sân, lúc đầu Cố Tư nghĩ là người của Chương Tự Chi hoặc người của bạn gái thật đi tới.
Nhưng nhìn người cuối cùng trong xe bước ra là Trang Lệ Nhã, cô mới biết rõ là chuyện gì.
Cố Tư lại có hứng thú: “ái chà, phu nhân nhà họ Ninh tới rồi”
Chương Tự Chi nhìn thấy Trang Lệ Nhã tức không chịu được: “mụ đàn bà thối tha, đợi đấy, tôi sẽ làm cho nhà bà gà chó không yên”
Cố Tư nghiêng người về phía cửa sổ nhìn vào trong sân, mấy người vừa xông vào đều kéo người ra
Ninh Tương thấy có người nhà đến liền lập tức nhảy lên chửi mắng, ý của cô ta là việc này là cô ta bị lừa phải tính sổ với tên đàn ông kia.
Những người phụ nữ kia thấy đối phương có nhiều người cũng thông minh, không nghênh chiến, chỉ chửi bới một lúc liền rời đi.
Cố Tư nhìn Trang Lệ Nhã, Trang Lệ Nhã đứng trước mặt Ninh Tương đột nhiên liền nhẫn tâm tát một cái, Ninh Tương bị tát một cái liền lảo đảo.
Trang Lệ Nhã dường như có nói gì đó, Ninh Tương ôm mặt hoảng hốt.
Cố Tư thu lại ánh mắt: “được rồi đó, chút nữa có lẽ cũng không có gì mà xem nữa.”
Chương Tự Chi haha, cho tài xế lái xe: “Càng về sau càng hay ho, yên tâm đi”
Cố Tư không nói gì, xe chạy đưa Cố Tư tới cửa hàng.
Mạnh Sướng đã ở đó, cô ấy cầm quyển sổ đang ghi chép gì đó, nhìn thấy Cố Tư liền đi tới chào hỏi, đưa đơn đặt hàng cho Cố Tư xem.
Mạnh Sướng lúc trước Cố Tư cũng đã tìm hiểu qua một số, nhìn một chút: “ừ, đều là những thứ buộc phải dùng”
Mạnh Sướng nhìn Cố Tư nói xong liền nói: “hôm đó, mọi người không sao chứ”
Cố Tư ngạc nhiên một lúc mới nghĩ ra Mạnh Sướng nói gì, cô mỉm cười: “không sao, có cậu Chương, tôi chắc chắn không sao”
Mạnh Sướng cúi đầu tiếp tục viết vào sổ: “hôm đó chồng cũ của chị tới, thực ra em có nhìn ra được, anh ấy khá là lo lắng cho chị”
Cố Tư cười: “vậy sao”
Mạnh Sướng chỉ xem Trì Uyên và Cố Tư ở tin tức trên mạng.
cụ thể cô cũng không rõ.
“Em cảm thấy người đàn ông đó trông khá đáng tin cậy.
Gặp một vài lần đã cho em cảm giác như vậy.
Mấy chuyện của anh ấy và Tùy Mị trên mạng em nghĩ không phải là sự thật.”giọng nói của Mạnh Sướng rất bình thản không giống như là đang đứng về phía Trì Uyên.
Cố Tư nhớ lại cảnh nhìn thấy ngày hôm qua.
Trì Uyên và Tùy Mị ôm nhau khiêu vũ.
Tuy nói khiêu vũ hầu như đều ở thế này, nhưng có gần hay không thực ra cũng có thể nhìn ra được.
Khoảng cách giữa hai người chắc chắn vượt quá khoảng cách của khiêu vũ.
Bình thường khoảng cách như này thì quan hệ hai người rất tốt.
Một lúc lâu sau, Cố Tư cười: “Sao cũng được, những thứ đó trên mạng có phải là thật hay không, tôi cũng không quan tâm lắm.”
Có những người tấm lòng dần dần được mở rộng, Cố Tư cảm thấy bản thân chính là như vậy.
Trước đây, cô không muốn Tùy Mị và Trì Uyên ở bên nhau, thậm chí còn nghĩ tới chuyện, dù Trì Uyên kết hôn với ai, chỉ cần anh không kết hôn với Tùy Mị là được.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy suy nghĩ này đúng là buồn cười, anh cưới anh đều là việc của bản thân anh.
Hai người không nói thêm gì.
Đợi Mạnh Sướng sắp xếp xong những thứ cần mua, Cố Tư cầm lấy danh sách đi mua đồ.
Ở gần đó có trung tâm mua sắm và siêu thị, mua đồ rất thuận tiện.
Cố Tư đi một mình tới đó, Mạnh Sướng ở lại cửa hàng dọn dẹp vệ sinh.
Khoảng cách không xa, Cố Tư đi bộ qua, đi qua một ngã tư, ánh mắt Cố Tư nhìn quanh, liền nhìn thấy một chiếc xe rất quen mắt.
cô đứng tại chỗ nhìn, ừm, rất tốt, xe của Phương Tố.
Cố Tư nhìn quanh, chỗ này cách nhà cũ nhà họ Trì rất xa, Phương Tố đến anh cơm cùng Trì Uyên sao? Hình như cũng có khả năng.
Cô nhìn nhà hàng xung quanh, cũng không nhìn thấy ai.
Cố Tư đoán rằng Phương Tố và Trì Chúc có lẽ đã ly hôn rồi.
Dường như đều là người phụ nữ đã ly hôn, bây giờ cô ấy thực sự muốn gặp Phương Tố một chút.
Trước đây, bà ta luôn nói mình không xứng với nhà họ Trì,nhìn xem cuối cùng bà ta cũng không xứng, đến tuổi này rồi mà vẫn bị đuổi ra khỏi nhà.
Cố Tư rất kiên trì nên cô ấy chỉ loanh quanh ở gần đó mà không đi siêu thị.
Không lâu sau, cô ấy cuối cùng đã nhìn thấy Phương Tố.
Phương Tố không ăn cơm cùng với Trì Uyên, bà ta cùng với Trì Chúc.
Cố Tư chớp mắt và nhìn thấy Phương Tố và Trì Chúc từ nhà hàng đi ra, sợ hãi trốn sang một bên phía sau xe.
Đôi vợ chồng già đứng ở cửa nhà hàng, không biết họ nói gì, Phương Tố gật đầu, sau đó thu lại ánh mắt.
Trì Chúc lại nói 2 câu gì đó rồi quay người đi, nhưng Phương Tố bất ngờ kéo của Trì Chúc.
Trì Chúc quay đầu nhìn tay Phương Tố, dường như có một chút bất lực, kéo tay bà ta ra.
Aí chà chà, Cố Tư lộ ra một nụ cười.
Như thế này, xem ra thật sự ly hôn rồi, tốt quá, tốt quá.
Trì Chúc quay người đi đến chiếc xe gần đó, Phương tố vẫn đứng ở cửa nhà hàng.
Cố Tư đợi xe của Trì Chúc đi khuất mới đứng lên, lảo đảo bước về phía Phương Tố: “ Bà Trì, trùng hợp quá.”
Edit by anhanh.
Vui lòng reup nhớ để tên người edit.
Bản edit này thuộc về .hangtruyen.com.