Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tư trở về cửa tiệm, Phương Tố nhìn ra được ý của cô là gì.
Phương Tố đứng dậy: “Được rồi, A Uyên, mẹ đi trước, có thời gian, mẹ gọi điện thoại cho con, con nhất định phải bắt máy.”
Trì Uyên đứng dậy, gật gật đầu: “Con biết rồi.”
Anh đưa Phương Tố đi, lúc Phương Tố chuẩn bị đi, quay người nhìn Cố Tư một chút, vẻ mặt vẫn như cũ không có gì tốt.
Cố Tư suýt chút nữa “hứ” ra một tiếng, cái bà già này, thật sự là ngứa đòn mà.
Đang ở địa bàn của cô, còn có thể ngang ngược như vậy, có phải đầu óc bà có vấn đề hay không.
Một lúc sau Trì Uyên quay lại, nhưng chỉ là đến lấy áo khoác, anh nói mình còn có việc, nên đi trước.
Anh đi, cũng dẫn theo Tử Thư đi theo, cửa tiệm trong chốc lát yên tĩnh trở lại.
Cố Tư ngồi tại chỗ: “Mấy cái người này, đừng có đến đây nữa, thật là ồn ào.”
Mạnh Sướng ở bên kia có chút ngây người, dường như hoàn toàn không nghe ra lời Cố Tư nói.
Cố Tư quay đầu nhìn cô: “Nghĩ cái gì vậy, tại sao lại có biểu hiện như vậy?”
Mạnh Sướng ngay lập tức lấy lại tinh thần: “Không sao, không nghĩ gì.”
Hôm nay cửa tiệm đóng sớm một chút, chủ yếu là vì Cố Tư cảm giác đau lưng.
Tranh thủ lúc sau không có người, cũng bảo Mạnh Sướng về nhà trước.
Cô bắt xe trên đường về nhà mình, thì điện thoại Chương Tự Chi gọi đến.
Cũng không có chuyện gì khác, Chương Tự Chi chỉ muốn nói cho cô biết, hôm nay phát sóng chương trình âm nhạc kia có Ninh Tôn xuất hiện.
Ninh Tôn đã thu xong rồi, hôm nay phát sóng.
Cố Tư ngay lập tức trở nên phấn chấn: “Thật sao? Hôm nay có Ninh Tôn rồi?”
Chương Tự Chi nói đúng rồi, nói là anh ta đặc biệt hỏi chị ba Chương, thông tin này vô cùng đáng tin.
Mấy hôm nay Cố Tư vẫn luôn xem chương trình tài năng kia, đương nhiên nhìn thấy có rất nhiều người có thiên phú âm nhạc, hát rất hay.
Cô không phải là người chuyện nghiệp, cũng không thể nào phân tích được, chỉ là cảm thấy dường như các đối thủ của Ninh Tôn đều rất mạnh.
Ban đầu còn thay Ninh Tôn lau mồ hồi, bây giờ Ninh Tôn sắp xuất hiện, đối đầu trực diện với những người này, ít nhiều trong lòng cũng có chút yên tâm.
Cuối cùng đã đến lúc chứng kiến thực lực thực sự của Ninh Tôn.
Cố Tư về nhà, nhìn thời gian, đi nấu cơm trước, sau khi chậm rãi ăn cơm xong, thời gian cũng vừa đúng lúc.
Cô nhanh chóng đến trước máy tính đợi.
Ninh Tôn lên sân khấu, trước đó đã có ba người tham gia biểu diễn trước, không biết có phải cô ba Chương cố ý sắp xếp hay không, những chơi trước đó đi ra, trình độ đều không tốt.
Kết quả Ninh Tôn được làm nổi lên, rất có bản lĩnh.
Khi Cố Tư vừa nghe Ninh Tôn hát, trái tim như rớt một nhịp.
Ninh Tôn vẫn là Ninh Tôn, ngồi ở ghế cao, tay cầm đàn ghita, vừa đàn vừa hát.
Giọng hát rõ ràng trong trẻo, còn có chút nhẹ nhàng.
Kết quả cũng coi như nằm trong dự liệu, tất cả các cố vấn đều mở rộng vòng tay cho anh.
Ninh Tôn cầm micro không kiêu ngạo không tự ti, sau khi nói lời cảm ơn, chọn một trong các vị cố vấn.
Người dẫn chương trình bên cạnh hỏi anh vì sao, anh cười: “Bạn gái của tôi rất thích vị cố vấn này.”
Cố Tư ở trước màn hình ngây người ,đột nhiên cô nhớ lại, bản thân lúc nghe đội hình cố vấn lần này, quả thật là đã nhếch miệng, nói rằng khá thích một vị trong số đó .
Thật sự cô cũng không quá hiểu về thực lực hay không thực lực, chỉ là vị cố vấn kia có hai bài hát mà cô rất thích.
Vị cố vấn kia cười, nói một câu, rất muốn gặp bạn gái của Ninh Tôn.
Ninh Tôn cũng cười, đi qua bắt tay với cố vấn, nói là có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người gặp mặt.
Cố Tư ngồi ở trước máy tính, cảm thấy lời Ninh Tôn nói, có lẽ là nói mình.
Cô liếm môi, không biết nên làm như thế nào, cảm thấy có chút rối bời.
Không biết là rối bời ở đâu, mà thực là cảm thấy rất lộn xộn.
Bên kia Trì Uyên cũng đang xem chương trình.
Lúc Ninh Tôn xuất hiện hát, anh còn cười một chút, việc huấn luyện cấp tốc gần đây, xem ra có hiệu quả.
Mấy người xuất hiện hôm nay, cũng chỉ có Ninh Tôn khiến người ta nhìn được.
Ninh Tôn hát một bài tình ca nhỏ, giọng hát rất truyền cảm, không nhanh không chậm, dường như là đang kể một câu chuyện ngọt ngào.
Biểu hiện lúc đầu, Trì Uyên đều cảm thấy khá tốt, chỉ là đến lúc sau, mẹ nó trò đùa gì vậy.
Vẻ mặt Trì Uyên trầm xuống.
Anh cũng không biết Cố Tư thích vị cố vấn đó, nghiêm túc nghi ngờ Ninh Tôn nói dối gạt người.
Sau đó Ninh Tôn cùng cố vấn nhìn nhau cười, sau đó màn hình lại thay đổi, chuyển sang một người chơi tiếp theo.
Trì Uyên trực tiếp tắt máy tính.
Thật là, đáng lẽ hôm nay không nên xem, chỉ làm cho bản thân mang cả bụng tức giận.
Trì Uyên ngồi ở ghế một lúc, rồi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cố Tư.
Thật sự anh không cần hỏi cũng biết, Cố Tư chắc chắc cũng đã nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Điện thoại một lúc lâu mới được kết nối, giọng Cố Tư trước sau như một, nghe ra được rất không kiên nhẫn.
Trì Uyên hỏi cô đang làm gì vậy, Cố Tư không trả lời, mà hỏi lại: “Anh có chuyện gì sao?”
Trì Uyên nghĩ nghĩ: “Ninh Tôn vừa thi rồi.”
Cố Tư haha: “Em biết, em vừa mới xem xong.”
Quả nhiên.
Trì Uyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Cho nên anh ta nói bạn gái, chính là em?”
Nhưng không đợi Cố Tư trả lời, Trì Uyên lại hỏi một câu: “Chuyện hôm qua, Ninh Tôn có lẽ không biết?”
Thật sự Trì Uyên nói câu cuối, cũng không có ý trêu chọc, chẳng qua là muốn nhắc đến chuyện tối qua.
Chỉ là nói ra như vậy, bất kể là giọng điệu như thế nào, đều không dễ nghe.
Cố Tư ở đầu dây dừng lại một chút rồi mới nói: “Anh ấy nói bạn gái, không phải em chẳng lẽ là anh? Còn chuyện tối hôm qua đối với em mà nói, cũng không phải chuyện gì nhất định phải che giấu, nếu như Ninh Tôn để ý, đương nhiên em sẽ nói với anh ấy.”
Trì Uyên ở bên kia nhắm mắt, anh đã cảm nhận được cuộc nói chuyện qua điện thoại của hai sắp sửa bất thành rồi.
Nhưng lúc đầu anh gọi điện thoại đến, cũng không phải là ý này.
Cố Tư thấy Trì Uyên không nói chuyện, liền nói: “Nếu anh gọi điện thoại cho em là để hỏi em chuyện này, vậy có thể cúp máy rồi, bên này em còn bận việc.”
Trì Uyên nhanh chóng nói một câu đợi một chút.
Anh suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Vậy chúng ta tối hôm qua tính như thế nào?”
Cố Tư ngây người, giọng điệu thờ ơ: “Tối hôm qua? Lúc trước không phải chúng ta cũng có nhiều lần sao, anh đều không tính toán, tại sao đột nhiên lại quan tâm đến tối hôm qua?”
Cố Tư còn cười, giống như một tra nam, không tim không phổi mà cười: “Tối hôm qua không phải anh cũng sảng khoái sao, đều là người trưởng thành, chuyện anh tình tôi nguyện, anh sẽ không gò ép bản thân đi.”
Trì Uyên ở bên kia một câu cũng không nói.
Cố Tư đợi một chút, cũng cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, biểu cảm trên mặt cô mới biến đổi, có chút tức giận hổn hển.
Đồ đàn ông thối, còn gọi đến tra hỏi, muốn coi tôi là đồ ăn à.
Ban đầu Cố Tư rối bời trong lòng, nhưng vì cuộc điện thoại này của Trì Uyên làm tâm trạng càng thêm bực bội.
Cô đi rửa mặt, còn không quên mắng thêm mấy chữ.
Sau đó nằm trên giường, chưa kịp tắt đèn, thì điện thoại rung lên.
Cố Tư hít sâu, rồi nhận điện thoại: “Khuya như vậy rồi, gọi điện thoại đến làm gì, còn không để người đẹp đi ngủ à.”
Chương Tự Chi ở bên kia có chút ngạc nhiên: “Cô làm sao vậy, lúc này cũng không khuya mà, tại sao cô giống như ăn thuốc súng vậy?”
Cố Tư biết Chương Tự Chi muốn nói với mình cái gì, cô trực tiếp nói: “Tôi muốn đi ngủ, không nói nữa.”
Nói xong Cố Tư liền cúp điện thoại.
Nhất định là Chương Tự Chi muốn hỏi lời Ninh Tôn nói trong chương trình là ý gì.
Hiện tại cô không muốn nói, một chữ cũng không muốn nói.
Cố Tư đắp chăn kín mình, cái tên Ninh Tôn này.
Thật sự anh ta cái gì cũng dám nói, lời nói này, chuyện riêng có nói đùa còn được, tại sao có thể nói trên chương trình.
Nhiều khán giả xem như vậy.
Cố Tư càng nghĩ càng không ngủ được, một lúc sau bò dậy, lấy điện thoại, gởi tin nhắn cho Ninh Tôn.
Tin nhắn cũng không nói nhiều, chỉ bảo anh ta có thời gian, thì trả lời tin nhắn.