Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, không biết nên giải thích như thế nào cho phải, “Tôi không nghĩ A Uyên là người như vậy. Thân phận của A Uyên là gì chứ, làm sao có thể liếc mắt với những người phụ nữ đó được?”
Cố Tư bật cười, Trì Uyên có thân phận gì ư, chẳng lẽ là thần tiên à?
Chỉ cần còn là một người phàm trần, còn có thất tình lục dục, thì vẫn sẽ phạm sai lầm.
Mạnh Sướng ở bên cạnh suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Vậy lúc sau làm sao anh ra khỏi quán bar được, ngài Trì thật sự đi với người phụ nữ đó sao?”
Chương Tự Chi lại vò đầu bứt tóc, “Lúc sau ấy à? Hình như tôi được người nâng về thì phải? Tôi uống nhiều quá, thật sự không nhớ rõ gì.”
Cố Tư nâng tay lên, “Được rồi được rồi, anh đừng có nói nữa. Anh không giải thích thì tốt hơn ấy, sao càng giải thích càng như là đang vu oan Trì Uyên vậy.”
Mặc dù Trì Uyên vốn dĩ đã tội tình đầy người.
Chương Tự Chi mím môi không nói nữa, bởi vì anh ta thực sự không nói cho tử tế được cái gì cả.
Khi anh ấy đến quán bar, Trì Uyên quả thực chỉ có một mình ngồi đó. Nhưng anh ta uống say rất nhanh, cũng quả thực không rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Anh ta không thể bịa ra những thứ mà ngay cả anh ta cũng không rõ ràng.
Cố Tư dựa vào lưng ghế, thực ra trong lòng cô có chút tê dại, không quá khó chịu nhưng cũng không thoải mái.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư rồi sau đó nhìn Mạnh Sướng. Anh ta biết chủ đề này có vẻ là một chủ đề không tốt lắm nên nhanh chóng chuyển chủ đề và nói về chuyện của công ty nhà họ Ninh.
Dường như Ninh Tiêu đã không đến công ty nữa, một nửa chức vị giao cho Ninh Tú, một nửa giao cho Ninh Tương.
Quyền lợi đã giao cho Ninh Tương, có thể trong tương lai lúc Ninh Tiêu trở về Ninh Tương sẽ giao trả lại. Nhưng nửa còn lại đã giao cho Ninh Tú thì không nói trước được điều gì.
Ninh Tú ở trong công ty có một nhóm người thân tín của mình, vì vậy anh ta lập tức chuyển những quyền lợi khác đang nắm giữ trong tay ra cho họ, và nắm chặt những quyền lợi được giao từ bên phía Ninh Tiêu.
Có vẻ như sau này anh ta sẽ không trả lại cho Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu cùng Ninh Tương không hiểu cái này, nhưng Trang Lệ Nhã trong lòng biết rất rõ, hai ngày này bà ta đang giận dỗi với Ninh Bang kìa.
Mà nói về Ninh Tương, cô ta có năng lực hơn Ninh Tiêu một chút nhưng cũng không nhiều. Những việc của Ninh Tiêu được chuyển giao khiến cô ta có chút không giải quyết được và thường xuyên mắc lỗi trong công việc.
Nhưng đã như vậy, Ninh Tương cũng không có thái độ đúng mực, vẫn đi ra ngoài ăn uống chơi bời vui vẻ như cũ, mới tối hôm qua lại qua đêm với một người đàn ông.
Sáng sớm nay, Trang Lệ Nhã lập tức kéo người đến khách sạn nơi họ ở.
Cố Tư mỉm cười, “Ninh Tương cũng thật là, lần đầu tiên thì bị bạn gái nhà người ta bắt gian, lần thứ hai thì bị chính mẹ đẻ của mình tìm đến. Sau này mà muốn đi hẹn trai phải tìm cái hang thật kín để giấu đi mới được.”
Chương Tự Chi rất vui. Nói đến mấy chuyện mất mặt của nhà họ Ninh, anh ta thấy vui mừng hơn ai hết.
Anh ta nói: “Ninh Tiêu bây giờ đang ở nhà ăn no chờ chết, Ninh Tương vốn là nữ, Ninh Bang cũng không phải rất coi trọng, giờ lại ăn chơi sa đọa như vậy nữa. Trang Lệ Nhã bây giờ việc này chưa xong tới việc khác, không khéo tim gan phèo phổi đều đau muốn chết. “
Lần trước Trang Lệ Nhã nhờ người gài bẫy Chương Tự Chi, Chương tự Chi xem như bây giờ mới cảm thấy thoải mái ít nhiều.
Cố Tư dựa lưng vào ghế, duỗi eo. “Nếu phía Ninh Tôn cuối cùng đạt được thành tích tốt, tôi đoán nhà họ Ninh còn sống khó khăn hơn nữa ấy chứ.”
Chương Tự Chi háo hức nắm tay, “Cô cứ yên tâm, bạn trai cô là một người hăm hở tiến lên, nhất định cậu ấy sẽ về nhà với xếp hạng tốt.”
Mạnh Sướng ở bên cạnh sửng sốt, “Bạn trai?”
Chương Tự Chi a một tiếng, không để ý đến ánh mắt của Cố Tư, nói thẳng: “Tiểu Tư và Ninh Tôn ấy à, đã bên nhau từ lâu, nhưng họ chưa công khai thôi.”
Mạnh Sướng cau mày, nhìn Cố Tư, “Chị và Ninh Tôn sao?”
Cô ấy rõ ràng rất ngạc nhiên, “Khi nào, tại sao em lại không biết, em tưởng hai người chỉ là bạn.”
Cố Tư vốn dĩ muốn nói họ cũng chỉ là bạn bè, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cũng không nói nữa.
Ninh Tôn cũng đã công bố với mọi người như vậy rồi, cô ở đây nói không phải thì cũng không tốt lắm.
Vì vậy, Cố Tư chỉ có thể mỉm cười.
Mạnh Sướng kinh ngạc một chút, một lúc sau mới bụm miệng, “Thảo nào, ngay cả ngài Trì chị còn không để ý, hóa ra là đã có người trong lòng rồi.”
Cố Tư hơi cau mày, nhưng cũng không nói chuyện.
Chương Tự Chi nán lại đây một lúc rồi rời đi.
Cố Tư và Mạnh Sướng cũng thu dọn đồ đạc và đi về.
Hai người đi hai hướng khác nhau. Cố Tư vốn định để Mạnh Sướng gọi xe taxi đi về trước, không ngờ Mạnh Sướng lại lắc đầu, “Không có việc gì đâu, chị cứ về trước đi. Em muốn đi dạo xung quanh một chút, mua chút đồ về nhà.”
Cố Tư không nghĩ nhiều, ra hiệu gọi taxi rời đi.
Mạnh Sướng đứng đó, nhìn xe chở Cố Tư chạy đi.
Đợi cho bóng xe của Cố Tư khuất dần, Mạnh Sướng mới quay đầu lại, nhưng lại bị sững sờ tại chỗ.
Không biết Trì Uyên tới đây từ lúc nào, anh đứng ở cách đó không xa.
Trì Uyên không nhìn cô, mà nhìn lên tấm bảng tên cửa hàng.
Biểu cảm của anh không tốt lắm, nhưng nhìn qua cũng không đến nỗi tệ.
Mạnh Sướng bước tới, “Ngài Trì.”
Trì Uyên ừ một tiếng, đưa tầm mắt trở lại, nhìn Mạnh Sướng, “Vừa mới tan làm?”
Mạnh Sướng gật đầu, “Tiểu Tư vừa mới rời đi.”
Trì Uyên thực ra đã nhìn thấy điều đó, cô đi rồi anh mới đến đây.
Mạnh Sướng dường như không có gì để nói, níu lấy vạt áo, “Ngài Chương vừa rồi ở đây, vừa nói chuyện xong cũng hơi khuya.”
Trì Uyên nói câu như vậy à rồi lại không nói gì nữa.
Mạnh Sướng mím môi, “Ngài Chương đã nói một chút về chuyện của anh. Bây giờ tin tức trên mạng toàn là làm người ta tức giận, để thu hút sự chú ý cái gì họ cũng dám viết.”
Trì Uyên ha ha một tiếng, nhưng không giải thích.
Mạnh Sướng cẩn thận nhìn Trì Uyên một chút, “Ngài Chương nói những tin tức đó đều là giả. Lúc đó anh ấy đang ở bên cạnh anh, là do truyền thông báo chí đang cố tình dẫn luồng dư luận.”
Trì Uyên lập tức hỏi, “Nhìn qua cô có thấy Cố Tư có quan tâm đến tin tức kia không?”
Mạnh Sướng dừng lại rồi a một tiếng, “Tiểu Tư à, Tiểu Tư…”
Cô ấy hơi do dự một chút, lúc nói chuyện cũng ấp a ấp úng: “Tiểu Tư và ngài Ninh bây giờ đang… Ừm, chị ấy cũng quan tâm đến chuyện của anh, mong rằng anh sẽ không bị mọi người hiểu lầm. Mong rằng anh sẽ luôn suôn sẻ thuận lợi trong công việc và cả trong cuộc sống như mọi khi. “
Trì Uyên rất biết nắm bắt ý chính, “Cố Tư và Ninh Tôn làm sao?”
Mạnh Sướng chớp mắt, ừ một tiếng, “Tiểu Tư và ngài Ninh đang ở bên nhau. Hôm nay tôi mới biết chuyện này. Có lẽ anh đã biết từ lâu rồi.”
Trì Uyên trực tiếp cười giễu cợt một tiếng, “Ừ, tôi đã biết trước rồi.”
Mạnh Sướng thở phào nhẹ nhõm, “Làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn sợ mình nói sai cái gì. Nếu anh cũng biết thì được rồi. Thực ra, tôi nghĩ Tiểu Tư và ngài Ninh cũng rất xứng đôi. Hai người họ quan hệ vẫn luôn rất tốt. Trước đây tôi chỉ nghĩ họ rất hợp nhau nhưng là không nghĩ tới là thật. “
Nói xong, cô ấy bật cười, “Có phải tôi nói nhiều quá không.”
“Không sao đâu.” Trì Uyên mở miệng nói.
Mạnh Sướng nở nụ cười, “Anh tới đây có chuyện gì sao?”
Trì Uyên nói không có gì, sau đó nhìn thời gian, “Được rồi, cô cũng đi làm về đi, tôi sẽ không làm trễ nãi thời gian của cô nữa.”
Mạnh Sướng nhếch môi cười, “Được.”
Cô ấy vẫy tay tạm biệt Trì Uyên, rồi đi về một hướng.
Đứng ở trước cửa hàng của Cố Tư, sắc mặt Trì Uyên trở nên lạnh lùng.
Là do anh suy nghĩ không chu toàn, cô gái tên Cố Tư này, cũng thật là có khả năng.
Mạnh Sướng ngâm nga một bài hát rồi rời đi, đi được một đoạn thì vẫy tay ra hiệu dừng taxi. Lúc lên xe cô ấy còn quay đầu lại nhìn cửa hàng.
Trì Uyên vẫn ở đó, trong miệng ngậm thuốc lá, đang che tay châm thuốc.
Khóe miệng Mạnh Sướng vẫn mang theo nụ cười, sau khi nhìn lại vài lần cô ấy trực tiếp lên xe.
Trì Uyên châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại ra.