Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tay nghề Cố Tư từ trước đến nay không tệ, mùi vị những món lẩu cô ấy làm ra rất đậm đà, khiến cho người khác thèm chảy cả dãi.
Mạnh Sướng ngồi trên ghế sô pha, nhìn xem ba người bọn họ ở phòng bếp.
Cô ấy không có cách nào vào giúp được, hai người đàn ông ấy căn bản không cần cô.
Mạnh Sướng có chút khó chịu, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
Một lát sau, cô từ phòng khách bước ra ngoài, đứng ở trong sân.
Cố Tư nấu xong nồi lẩu thơm nức mũi, sau đó nói với hai người bọn họ, “Hai anh rửa xong rồi thì bày ra bàn đi, có thể bưng đến phòng ăn bên kia kìa”.
Nói xong cô cũng mau chóng rời khỏi phòng bếp, đi ra ngoài sân.
Cô đi đến bên cạnh Mạnh Sướng, “Làm sao vậy, có phải một mình trong tiệm bận bịu quá nên mệt mỏi không, ngày mai cho em nghỉ một hôm, nghỉ ngơi tốt một chút”.
Mạnh Sướng lắc đầu, “Không có việc gì, em không có mệt”.
Nói xong liền thở ra một hơi dài, “Chị đã nấu xong rồi sao? Em muốn đi vào giúp chị một tay nhưng không biết phải làm sao”.
Cố Tư cười lên, “Hai người kia bình thường cũng không thấy chịu khó như vậy, hôm nay tự dưng nguyện ý làm việc cho, cứ để bọn họ làm đi”.
Mạnh Sướng quay đầu nhìn về phía nhà bếp, sau đó nói, “Em thấy Trì Uyên đối với chị, thực sự rất tốt”.
Cố Tư bất giác sờ xuống bụng, “Thật sao, anh ta lúc trước không phải như vậy”.
Mạnh Sướng cười cười, “Anh ấy cũng đối với bạn bè của chị tốt như thế sao?”
Cố Tư ngược lại chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, bởi vì vốn dĩ cô cũng không có bạn bè gì.
Cũng không thấy Trì Uyên vì mình mà chiếu cố nhiều với những người liên quan đến cô.
Nhưng mà cô nghĩ nghĩ một chút liền nói, “Chắc là như vậy, dù sao anh ấy đối với ai cũng rất tốt”.
Mạnh Sướng cười, “Thì ra là như vậy”.
Bên kia Chương Tự Chi gọi vọng ra ngoài, nói là có thể ăn cơm rồi.
Hàn huyên tâm sự một hồi, Cố Tư đã sớm đói không chịu được.
Cô kéo Mạnh Sướng, “Đi thôi, vừa ăn vừa nói”.
Chương Tự Chi trước đây có ghé qua một lần, bia mang tới hôm đó còn chưa uống xong, anh đem ra, “Ai da, ăn nồi lẩu uống chút rượu, hôm nay không say không về, tới tới tới, hôm nay vui vẻ, hiếm khi tụ tập vậy, tất cả mọi người cùng uống một chút”.
Anh đưa cho Cố Tư một bình nhỏ, Cố Tư chăm chú nhìn, chỉ lắc đầu, “Trong người vẫn còn khó chịu, không muốn uống”.
Trì Uyên đưa tay nhận ly bia, “Tiểu Tư đừng uống, cơ thể mới tốt lên một chút, đừng làm khổ mình”.
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ cũng gật đầu, “Cũng đúng cũng đúng, mới khỏe lại không nên uống bia”.
Trong tay đang cầm một lon, nhìn sang Mạnh Sướng, “Vậy cô uống đi”.
Mạnh Sướng đưa tay nhận lấy ngay, “Uống chứ, hiếm có khi nào được như ngày hôm nay, tất cả mọi người đều ở đây, náo nhiệt như vậy mà”.
Cố Tư cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ tiến tới, “Uống ít thôi, đừng uống nhiều quá, nếu không ngày mai sẽ khó chịu”.
Mạnh Sướng hé miệng, “Được, em biết rồi”.
Có Chương Tự Chi ở đây không khí sẽ không lạnh đi chút nào, anh trực tiếp nhắc tới chuyện của Ninh Tương.
Ninh Tương lần trước dùng gậy bóng chày tập kích người, ngay từ đầu đã cùng hẹn người đàn ông của cô gái.
Hai người nửa đường đụng phải, sau đó bắt đầu đấu khí, cuối cùng lại xông vào nhau.
Nhưng điều này vẫn chưa là gì, chính là về sau, Ninh Tương trực tiếp mang vũ khí đánh người, cái này liên quan đến tội danh cố ý gây thương tích.
Ninh Tương nghĩ rất đơn giản, chỉ cần lấy tiền của Trang Lệ Nhã giải quyết riêng với cô gái bị hại đó.
Trang Lệ Nhã ra tay cũng rất hào phóng, nhưng cô gái kia căn bản không đồng ý.
Lúc đầu cô ta và Ninh Tương đã có mâu thuẫn từ trước, mà nhà của cô gái kia cũng không thuộc dạng quá thiếu tiền, một hơi thở cũng
giấu trong lòng, muốn Ninh Tương vướng vào vòng lao lý.
Trang Lệ Nhã đi tìm cô gái kia nhiều lần, cô ta ở bệnh viện dưỡng thương, không muốn nhìn mặt Trang Lệ Nhã, lần cuối cùng Trang Lệ Nhã ghé qua, cô ta trực tiếp báo cảnh sát.
Nhìn như vậy, chuyện này khẳng định muốn đi theo trình tự của pháp luật.
Chương Tự Chỉ rất vui vẻ, “Ngược lại, tôi muốn nhìn một chút, phán quyết cuối cùng như thế nào, cô ả Ninh Tương luôn không coi ai ra gì, đi vào ngồi xổm trong đó mấy tháng cũng rất tốt”.
Cố Tư không để ý Chương Tự Chi nói cái gì, chỉ vui vẻ ngồi ăn.
Gần đây khẩu vị không tốt lắm, căn bản không có ăn được cái gì, bây giờ thật vất vả, đối với món ăn mình thích liền không có kiêng kỵ gì.
Trì Uyên ở bên cạnh gắp thức ăn cho Cố Tư, không quên nói với Chương Tự Chi , “Nếu như bên phía Ninh Tương ngầm thao tác một chút, vẫn có thể giảm, miễn tội”.
Chương Tự Chi nghĩ, “Vậy tôi cũng ngầm thao tác, mấy cái chuyện cỏn con này, ai mà không biết”.
Trì Uyên phì cười, sau đó nhìn Cố Tư, “Em ăn chậm một chút, món này còn nhiều, em không sợ bỏng à”.
Nói xong, anh đưa Cố Tư ly nước trái cây, “Uống chút đi, ăn nhanh như vậy làm gì”.
Cố Tư nhận lấy, uống một hơi.
Trì Uyên liền cười, “Dáng vẻ này của em so với lúc trước khác nhau rất nhiều”.
Cố Tư không ngẩng đầu, “Anh bây giờ cũng không giống như trước nữa”.
Trì Uyên buông đũa xuống, cầm khăn tay lau miệng cho Cố Tư, “Dáng vẻ người mà em thích trước đó, bây giờ vẫn như vậy”.
Cái này rõ ràng là một cái bẫy, Cố Tư sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Cô hừ một chút, “Anh thành cái dạng gì tôi cũng không thích”.
Trì Uyên cười, còn đưa tay xoa đầu Cố Tư một chút, “Đầu óc phản ứng nhanh như vậy làm gì”.
Mạnh Sướng hít một hơi, căn bản ăn không trôi.
Cô để đũa xuống, nhấp một ngụm nước trái cây.
Cố Tư sững sờ, “Sao lại không ăn nữa, em mới ăn có mấy đũa thôi mà, đang ăn kiêng sao?”
Mạnh Sướng nhếch miệng, “Không có, không giảm gì hết, em cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt.”
“Còn không phải sao”. Cố Tư mở miệng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Chương Tự Chi lại bắt đầu liên miên lải nhải nói đến chuyện của nhà họ Ninh, ngáng chân bọn họ thực sự rất thích.
Cố Tư lại không muốn nghe, cô chỉ lầm lủi ăn xong trước, sau đó cầm khăn tay lau miệng, “Mọi người cứ tiếp tục ăn, tôi ăn xong rồi”.
Nói xong cô đứng lên, lật đật ra khỏi phòng ăn.
Cô đứng cửa phòng khách một hồi, hít sâu mấy lần, sau đó nhanh chóng đi lên lầu.
Về đến phòng liền chạy vào nhà vệ sinh, tất cả đều nôn ra.
Cố Tư vội vàng súc miệng rửa mặt.
Sau đó một lần nữa xuống dưới.
Mạnh Sướng cũng từ phòng ăn đi ra, nhìn thấy Cố Tư trên cầu thang, “Chị sao vậy, sắc mặt của chị không được tốt lắm”.
Cố Tư a một tiếng, “Chỉ là ăn hơi nhiều, bị đầy bụng”.
Cố Tư và Mạnh Sướng đi ra ngoài sân, bên kia có ghế mây, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Mạnh Sướng nhìn Cố Tư, “Em có cảm giác, hình như chị định hòa thuận lại với Trì Uyên”.
Cố Tư cười, “Sao em lại nghĩ như thế?”
Mạnh Sướng nghĩ, “Chị nhìn vào ánh mắt anh ấy thử xem, hình như không có bài xích, cảm thấy hai anh chị ở chung, nhìn, giống như là một đôi vậy”.
Nói xong Mạnh Sướng mới mở miệng, “Cho nên em không nghĩ ra, hai người vì sao lại ly hôn, chị chướng mắt anh ấy sao?”
Cố Tư có chút bất đắc dĩ, Trì Uyên cứ nghĩ bản thân đã hoàn thành bổn phận, ngược lại lại làm cho tất cả mọi người tin rằng, hai người bọn họ ly hôn, nguyên nhân là tại Cố Tư.
Những người này không biết, Trì Uyên lúc trước không như thế này.
Khi đó ông cụ Trì qua đời, còn chưa tới một trăm ngày, anh ta đã đề nghị ly hôn với mình.
Làm sao anh ta có thể nghĩ đến tình cảnh của cô như thế nào.
Cố Tư hé miệng, “Không phải, nguyên nhân ly hôn thực ra nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng coi là phức tạp đi, chị cũng không biết giải thích như thế nào cho tốt”.
Nguyên nhân ly hôn, nói đơn giản một chút, chính là Trì Uyên không yêu cô.
Phức tạp mà nói thì phải kể đến giao tình giữa ông cụ Trì và ông nội cô.
Vừa nghĩ tới phải mang những chuyện này nói ra, cô liền có chút bực bội.
Xong rồi xong rồi, đều là những chuyện đã qua, không cần thiết nhắc mãi không buông.
Cho nên Cố Tư khoát tay, “Không nói những thứ này, nói xong có thể khiến người khác phát hỏa”.
Cô nhìn Mạnh Sướng, “Vừa rồi em ăn ít lắm, làm sao vậy, không thấy ngon miệng à?”