Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biểu tình của Cố Tư, xem ra rất quan tâm.
Thế là Mạnh Sướng liền cười, “Em không đói lắm nên chỉ ăn bấy nhiêu thôi, có thể là do gần đây em đang giảm cân, phải tuân thủ nghiêm ngặt nên khẩu phần ăn cũng ít lại”.
Cố Tư gật gật đầu, sau đó thở dài, “Đừng gắng sức như thế, giảm cân có gì tốt đâu chứ, có thể sau này em gặp phải một người, người đó lại đặc biệt thích dáng vẻ bây giờ của em”.
Mạnh Sướng yên lặng không đáp lại.
Hai người đàn ông trong phòng ăn mãi chưa thấy điểm dừng, cuối cùng Mạnh Sướng chờ không được nữa, đành phải tạm biệt Cố Tư, một mình đi về trước.
Cố Tư tiễn cô ấy tới cổng tiểu khu, đến khi Mạnh Sướng lên xe rời đi.
Cô vẫn đứng trước cổng tiểu khu, nhìn xung quanh một lần, sau đó mới quay người đi vào.
Trên một con phố cách đó không xa, có một chiếc xe lặng lẽ đỗ bên đường, người ngồi trong xe tay cầm máy ảnh, hướng về phía Cố Tư chụp liên hồi.
Chờ cho đến khi hình bóng của Cố Tư khuất dạng sau cổng tiểu khu, người kia mới từ từ thu máy ảnh lại, nâng kính xe lên.
Người ở bên trong kiểm tra tất cả những tấm ảnh vừa chụp được, có vẻ rất hài lòng, sau đó cất kỹ, khởi động xe bắt đầu lăn bánh.
Cố Tư không hay biết gì cả, uể oải trở về nhà.
Trì Uyên và Chương Tự Chi còn đang uống rượu, hai người bắt đầu nói về chuyện của nhà họ Tùy bên kia.
Chương Tự Chi chướng mắt Tùy Mị, thế là vừa nói được mấy câu phải lôi Tùy Mị vào hai ba câu, nói cô cái này không tốt, cái kia không tốt.
Cố Tư dựa ở cửa phòng ăn nghe một hồi, cảm thấy thật vô vị.
Tùy Mị là người như thế nào, thực ra mỗi người đều có cái nhìn của riêng mình, cưỡng ép người khác nghĩ theo cách nhìn của bản thân sẽ chỉ dẫn đến những ý nghĩ tiêu cực.
Cố Tư quay người đi lên lầu.
Bây giờ đầu óc mới tỉnh táo lại được đôi chút, mới ban sáng nó còn hành mình mệt mỏi vô cùng.
Cô lên mạng tra một chút, thì ra đây là phản ứng ban đầu khi mang thai.
Cô sờ sờ bụng, không biết bản thân nghĩ gì khi có một sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng.
Đứa nhỏ này đến thật không đúng lúc, thế nhưng Cố Tư cũng không có ác cảm gì, nói chung, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Cô cũng không phải là người lương thiện gì cho cam, chỉ là cuối cùng không làm được, cô không thể mang một thiên thần nhỏ nguyện ý đến bên cô, đang từ từ sinh trưởng bên trong cơ thể bóc tách ra ngoài.
Cô cảm thấy, việc này thật tàn nhẫn.
Cố Tư uống thuốc bổ huyết mà Trì Uyên mang tới, sau đó nằm lên giường.
Điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường lúc này lại vang lên.
Cố Tư gần như có thể đoán ra được là ai đang gọi tới, lúc này không còn ai khác ngoài người đó.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại, nhìn một chút rồi nghe máy, “Nói đi, có chuyện gì?”
Giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia có chút nịnh nọt, cũng không nói gì khác, chỉ hỏi Cố Tư ăn cơm chưa.
Cố Tư không nói lời nào, trầm mặc xuống.
Chắc cũng quá xấu hổ, người phụ nữ đó chậm rãi ho khan mấy lần, sau đó lại nói, “Những
tấm hình lúc trước ta gửi cho con, là em gái của con, là em gái… “
“Tôi không có em gái”. Cố Tư trực tiếp mở miệng.
Bên kia lập tức ngừng lại.
Giọng nói của Cố Tư rất bình thản, cũng không thể coi là lạnh lùng, thái độ giống như đối đãi với người xa lạ, “Cha mẹ tôi đều mất, từ nhỏ đã chỉ có ông nội, mà ông nội hơn một năm trước cũng đã qua đời, bây giờ chỉ còn một mình tôi, không có người thân nào khác, một người cũng không có”.
Bên kia thở dài, giọng nói lại bắt đầu nghẹn ngào, “Mẹ cũng biết, biết con sẽ oán trách chúng ta, thế nhưng Tư Tư à, chúng ta cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, năm đó cha con muốn ra ngoài làm ăn, nhưng chúng ta sống ở một vùng quê nghèo khó, làm gì có nơi nào có thể làm ăn, về sau túng thiếu đủ đường, những tên cho vay mỗi ngày đều tới nhà đòi tiền, quãng thời gian đó chúng ta thực sự khó khăn, cho nên ta và cha con chỉ có thể rời khỏi nơi đó, nghĩ đến chuyện ra ngoài mưu sinh, chúng ta chỉ muốn kiếm tiền để có được một cuộc sống tốt hơn”.
Cố Tư nhịn không nổi, cười thành tiếng, “Sau đó thì sao, các người rời nhà, đi tận hơn hai mươi năm, tiền đâu, các người ra ngoài rồi có phải trông thấy thế gian này phồn hoa biết bao, hai mắt nhìn không đủ, cảm thấy vẫn là bên ngoài tốt hơn ngôi nhà ở vùng sơn thôn nhỏ kia, cái chỗ rách nát đó không có gì để lưu luyến, đúng không?”
“Không phải, không phải Tư Tư”. Giọng của người phụ nữ nghe có chút sốt ruột.
“Vậy là chuyện gì?”. Giọng nói của Cố Tư càng ngày càng lớn, cái gì ôn hòa nhã nhặn trước đó đều biến mất hết, giờ đây mang một chút phẫn nộ, “Hai mươi năm, các người bặt vô âm tín, ông nội ta qua đời các người cũng không thèm trở lại, còn không biết xấu hổ mà giả vờ nói với tôi các người có nỗi khổ riêng, các ngươi làm sao có thể mở miệng nói ra mấy từ như thế! “
Người phụ nữ kia nghe mấy lời oán trách của Cố Tư cũng không nói câu nào.
Cố Tư trực tiếp ngồi dậy, “Tôi muốn hỏi bà, các người ra ngoài nhiều năm như vậy, xong nợ rồi chứ? “
Người phụ nữ ấp úng, “Tư Tư, con nghe ta nói, mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ, ta và cha con lúc chuyển ra ngoài thật quá khó khăn, chúng ta không có trình độ văn hóa, chúng ta cũng không còn cách nào khác”.
Cố Tư xùy một tiếng, giọng nói mang đầy oán hận, “Các người vứt bỏ đứa con dứt ruột sinh ra, bản thân thì yên ổn trải qua những ngày tháng tốt lành, hai người còn khiến tôi giống như phải thấu hiểu các người mới được, muốn mặt mũi sao”.
Cuối cùng Cố Tư nói, “Các người thật khiến tôi buồn nôn, thà rằng khi các người quyết tâm rời bỏ ngôi nhà nhỏ đều chết quách ở bên ngoài đi cũng tốt hơn bây giờ, để tôi không còn ý nghĩ gì về các người nữa”.
Đối phương ở đầu dây bên kia lập tức khóc nức nở.
Cố Tư kỳ thực rất ghét nước mắt của phụ nữ, cho nên cô không bao giờ tuỳ tiện khóc trước mặt người khác.
Khóc cái gì, trên thế giới này, không có chuyện gì nước mắt có thể giải quyết được.
Không bằng ngẫm lại bản thân muốn làm cái gì, làm thế nào, mới có thể giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt.
Cố Tư cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, “Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi đối với bà,
không đúng, là các người, trừ căm ghét ra thì không có cảm tình nào khác”.
Nói xong, Cố Tư lập tức tắt điện thoại. Cô ngồi bên giường hít vào một hơi thật sâu, nhưng cho dù hít vào thế nào, trong lồng ngực vẫn không thể nào thấy đủ.
Cho tới bây giờ cô chưa từng oán giận như thế, hận tất cả mọi chuyện.
Trì Uyên và Chương Tự Chi một lát sau đã ăn cơm xong.
Chương Tự Chi cứ nói đi nói lại mãi một chủ đề, Trì Uyên liền biết ông con này đã uống nhiều rồi.
Thế là anh đi qua, lấy điện thoại của Chương Tự Chi ra, tùy tiện tìm một dãy số gọi ra bên ngoài.
Để người bên kia tới đón Chương Tự Chi đi.
Hai mắt Chương Tự Chi mê man trừng trừng, tựa lưng vào ghế, “Đúng đúng đúng, kêu người tới đón tôi, một mình tôi không thể về nhà, xa quá”.
Tên này hẳn say bét nhè luôn rồi, nói năng không rõ ràng nữa.
Trì Uyên đưa di động trả lại, xoay người đi ra phòng khách.
Tửu lượng Trì Uyên không tồi, bây giờ còn có thể trấn tĩnh được.
Trong phòng khách không có Cố Tư, anh nghĩ nghĩ liền đi lên lầu.
Cửa phòng ngủ của Cố Tư mở ra, Trì Uyên đi qua, đứng ở cửa, trô thấy Cố Tư đứng ở cửa sổ bên kia, rất ngay ngắn.
Trì Uyên cười cười, chầm chậm đi qua, từ phía sau ôm Cố Tư vào trong lòng.
Cố Tư sững sờ, nhưng là cũng không có phản ứng gì.
Trì Uyên như được cổ vũ, ôn tồn đặt cằm lên đầu Cố Tư, “Em ở đây nhìn cái gì đấy?”
Cố Tư không nói gì.
Trì Uyên cười lên, “Vừa rồi Tự Chi còn bảo anh mau gọi Ninh Tôn tới, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, trong lòng suy nghĩ những gì đều nói hết ra, như vậy mọi người sẽ dễ chịu hơn”.
Anh có chút bất đắc dĩ, “Tên Tự Chi này đúng là uống nhiều rồi, nếu gọi Ninh Tôn tới, chắc là mọi người đều không thoải mái gì”.
Cố Tư nhắm lại mắt, những lời này, cô tuyệt đối không muốn nghe.
Cô trực tiếp mở miệng, “Trì Uyên”.
Trì Uyên ừm một tiếng, “Sao thế? “
Cố Tư nói, “Có lẽ em phải ra ngoài, cửa tiệm bên kia có thể sẽ đóng cửa một khoảng thời gian.”
Động tác Trì Uyên dừng lại, nắm chặt tay Cố Tư, “Đi ra ngoài? Em sao?”
Cố Tư chỉ ừm, “Có chút việc, muốn đi xa một chuyến”.
Trì Uyên chau mày lại, “Em có chuyện gì, anh giúp em giải quyết, em không cần tự mình đi đến”.