Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Uyên quay người đứng bên cạnh Cố Tư, “Em là con gái, ra ngoài một mình sẽ không an toàn.”
Cố Tư hé miệng hơi suy nghĩ, “Trì Uyên, em có những cân nhắc của riêng mình, và em cũng có một số việc muốn giải quyết.”
Trì Uyên nghiêm mặt nhìn Cố Tư.
Biểu cảm này không hiểu sao thấy như bị phụ lòng hoặc như bị bỏ rơi.
Vì vậy, Cố Tư liền giải thích một chút, “Em muốn trở về và cúng tế ông nội em một chút. Giỗ đầu cũng đã qua rồi em cũng không đốt được cho ông chút vàng mã. Ông nội em chỉ có em, em phải về một chuyến cho phải.”
Trì Uyên dường như lúc này mói thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Anh đi với em.”
Cố Tư hé môi dường như hơi nở một nụ cười, “Không cần đâu anh. Em có thể tự trở về một mình. Đối với người còn sống, chúng ta có thể cần phải làm bộ làm dáng mặt ngoài, nhưng đối với những người đã qua đời, em thấy có thể bớt cũng được, không cần thiết như vậy.”
Trì Uyên cau mày, “Anh không phải vì làm bộ làm dáng.”
Cố Tư vội vàng gật đầu, “Em biết em biết. Anh không cần nói, em hiểu ý anh mà. Nhưng em muốn trở về một mình thôi. Anh chưa từng tới thôn nhỏ của bọn em. Nếu anh đi, mọi người trong thôn sẽ đến nhìn xem anh như thế nào, mà em thực sự không biết giới thiệu anh với họ như thế nào cho tốt. Trì Uyên, anh có thể để em bớt lo lắng một chút được không? Em không muốn lôi quá nhiều chuyện ra.”
Cố Tư hiếm thấy có thể bình tĩnh nói chuyện với Trì Uyên, nói chuyện kiểu có bàn bạc với nhau, so với thái độ trước đây thì tốt hơn nhiều.
Cho nên Trì Uyên cũng không có cách nào khác, thật sự không thể miễn cưỡng yêu cầu cái gì khác nữa.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, “Em chỉ là nói cho anh biết một tiếng. Kỳ thật em mà không nói cho anh thì mọi việc cũng giống nhau thôi. Chẳng
qua nếu em đi ra ngoài, em hy vọng anh có thể giúp em chăm sóc hoa trong nhà. Hoa đều là tiêu tiền mà mua được, nếu cứ thếchết em sẽ thấy tiếc lắm.”
Nói xong câu này, cô mỉm cười, “Thật ra em nhờ Tử Thư đến cũng vậy. Em chỉ nghĩ, em mà nói cho Tử Thư thì cuối cùng người qua
đến cũng là anh thôi, vì vậy tốt hơn hết là em nên nói thẳng với anh luôn.”
Trì Uyên luôn cảm thấy được bây giờ Cố Tư đối với anh rất bình tĩnh, nhưng là cô cũng quá bình tĩnh.
Trì Uyên thở dài, “Em có thể đi ra ngoài, nhưng chỉ một mình em, anh thật sự không yên tâm lắm. Nếu không anh nhờ người đi theo em đi qua đó đi. Ở quê em còn có chỗ ở lại không? Em trở về cũng phải dọn dẹp một chút đúng chứ, thêm người đi cùng cũng có thể giúp em một tay. ”
Cố Tư lắc đầu, “Không cần đâu, thôn của bọn em không lớn lắm, mọi người đều biết nhau.
Em đi đến nhà người khác qua loa ngủ một đêm cũng không sao. Ở thôn trong núi nhỏ, mọi người đều rất nhiệt tình, việc nhỏ như vậy mọi người vẫn thường có thể giúp. ”
Trì Uyên biết nói không lại Cố Tư được. Bộ dạng này của cô hẳn là đã quyết xong ý của mình.
Vì vậy, anh cũng chỉ có thể gật đầu, “Được rồi. Nhưng mỗi ngày anh có thể sẽ gọi điện
thoại cho em đấy, em nhớ nghe điện thoại của anh, được chứ?”
Anh cũng biết chỉ có thể bàn bạc đến đây, Cố Tư ừ một tiếng rồi nói, “Được thôi.”
Chỗ này mới nói xong, hai người liền nhìn thấy Chương Tự Chi chân nam đá chân chiêu từ phòng khách đi ra ngoài.
Anh ta đang gào khóc ô ô không biết đang gào cái gì.
Trì Uyên cau mày, “Anh xuống xem thử, tên này cũng say rồi, chắc là say muốn phá phách đây mà .”
Cố Tư không nói gì, Trì Uyên nhanh chóng đi xuống lầu. Chương Tự Chi thật ra cũng không phải là muốn phá phách, anh ta chỉ là không thể chờ được nữa muốn đi đến cửa nhà và đợi người đến đón.
Trì Uyên không có cách nào khác đành cầm một cái ghế lại đây để Chương Tự Chi ngồi xuống đợi, sau đó ở bên cạnh anh ta đợi cùng nhau.
Miệng lưỡi của Chương Tự Chi đều đã không còn lưu loát nữa. Anh ta cứ nói với Trì Uyên những chuyện đâu đâu, không chuyện nào nối với chuyện nào.
Anh ta nói một ngày nào đó nhất định phải giúp Ninh Tôn đoạt được toàn bộ gia sản nhà họ Ninh về tay, sau đó để cho hai tên khốn Ninh Tương và Ninh Tiêu quỳ trước mặt anh ta sám hối.
Anh ta cũng nói về Trang Lệ Nhã, nói bà lão xấu xa kia chắc chắn sẽ bị Ninh Bang đá trong tương lai.
Tuy Ninh Bang đã lớn tuổi như vậy, sau khi đá Trang Lệ Nhã không tìm thấy cô gái nào khác, nhưng người phụ nữ đó không bao giờ có thể ở lại nhà họ Ninh.
Anh ta nói rất nhiều, nhưng Trì Uyên một chữ cũng không muốn nghe, chỉ đứng bên cạnh anh ta trong im lặng.
Cố Tư đứng ở cửa sổ trên lầu, nhìn hai người dưới lầu.
Cô lại chạm vào bụng mình.
Tiếp theo, cô thực sự không biết phải làm gì mới phải.
Người phục vụ ở Club của Chương Tự Chi lái xe qua tới. Chương Tự Chi vậy mà vẫn có thể nhận ra chiếc xe, vừa nhìn thấy chiếc xe đang chạy tới, anh ta vội vàng lao tới đầu xe.
Người phục vụ sợ tới mức vội vàng đạp phanh, Chương Tự Chi nằm ở trên mui xe, vui vẻ cười he he nói: “Xem như mày đã tới rồi, cậu mày nhớ muốn chết.”
Trì Uyên dường như thực sự không kiên nhẫn, anh đi qua nhấc cả cổ áo cả người lên và dùng ánh mắt ra hiệu.
Người phục vụ vội vàng bước xuống mở cửa xe.
Trì Uyên trực tiếp ném Chương Tự Chi vào.
Chương Tự Chi hoa mắt chóng mặt ngã ở trên ghế, ậm ừ hai tiếng, liền xoay cái tư thế thoải mái rồi trực tiếp ngủ luôn.
Trì Uyên xua tay và để người kia lái xe đi.
Sau đó anh quay trở lại phòng ăn và dọn dẹp đơn giản một chút. Nhưng đợi anh lên lầu một lần nữa, cửa của phòng Cố Tư đã bị khóa từ bên trong.
Trì Uyên giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng sau khi suy nghĩ xong liền dừng lại.
Anh đứng ở cửa thở dài ra ra một hơi, đối với bên trong nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, anh đi trước đây. Anh đã kiểm tra cửa ra vào cho em rồi đấy.”
Bên trong cũng không có tiếng của Cố Tư.
Trì Uyên chờ một chút mới xoay người đi xuống lầu.
Anh lái xe trở về nhà tổ.
Mọi người trong nhà tổ đều đã đi nghỉ ngơi, Trì Uyên trở về phòng của mình.
Nhưng khi anh nằm trên giường rồi, anh cũng hoàn toàn không ngủ được.
Anh có chút bực bội, lăn qua lộn lại một lúc rồi ngồi dậy. Anh ngồi yên trong bóng tối một chút rồi đột nhiên xuống giường đi ra ngoài.
Anh đi đến căn phòng đã bị bỏ trống ở bên cạnh.
Căn phòng này tuy không có người ở nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ và mở cửa sổ hàng ngày để thông gió.
Trì Uyên đi tới, cũng không có bật đèn, bên ngoài ánh trăng còn xem như sáng. Anh liền trực tiếp nằm ở trên giường.
Trên thực tế, anh muốn tìm lại một chút mùi hương của Cố Tư ở đây nhưng mà bây giờ mùi hương đã biến mất từ lâu.
Cố Tư đã không ở đây vài ngày.
Chỉ là xem đây như một loại an ủi. Anh nằm ở đây, tâm trí mới hơi chút bình tĩnh lại.
Trì Uyên nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu trước khi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau anh đến công ty trước, đợi giờ nghỉ buổi trưa rồi lái xe đến cửa hàng của Cố Tư trước.
Trong cửa hàng chỉ có Mạnh Sướng, nhìn thấy anh ta, Mạnh Sướng có vẻ hơi không được tự nhiên và chào hỏi một cách lấp lửng.
Trì Uyên nhìn vào trong, “Cố Tư hôm nay không đến đây sao?”
Mạnh Sướng nói, “Chị ấy nói sẽ ra ngoài trong vài ngày này. Ban đầu chị ấy bảo tôi đóng tiệm nói là để cho tôi có kỳ nghỉ, nhưng tôi nghĩ mình có thể quản lý được nên vẫn là qua đây trông tiệm.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Nếu không thì tôi tìm người lại đây giúp cô được không? Một mình làm thì sẽ quá mệt mỏi.”
Mạnh Sướng nhìn Trì Uyên, một lúc sau mói cười một tiếng, “Không cần đâu, một mình tôi vẫn làm được mà. Nếu làm không xuể, tôi đóng tiệm lại là được rồi.”
Trì Uyên cũng không nói nhiều.
Trì Uyên không dừng lại ở đây quá lâu, anh lại lái xe về nhà của Cố Tư.
Mạnh Sướng đứng ở cửa, nhìn xe của Trì Uyên hơi mở miệng, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, khẽ cười tự giễu một mình.
Anh nói sẽ tìm người đến giúp cô ấy, nếu là cô ấy của ngày trước chắc sẽ vô cùng cảm động.
Nhưng bây giờ thì…
Cô ấy vuốt ngực, thở dài rồi quay trở vào cửa hàng.
Khi Trì Uyên lái xe đến nhà Cố Tư, anh nhận ra Cố Tư là một người làm việc năng suất cao.
Người này đã rời đi từ lâu, cửa sổ đều đã đóng chặt, bên trong vệ sinh sạch sẽ, một số đồ dùng thường ngày cũng cất đi.
Như vậy vừa nhìn thì như thể người kia dự định sẽ không trở lại trong một thời gian dài.
Trì Uyên đi dạo vòng quanh bên trong, sau đó bước ra, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cố Tư.